NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Hắn bắt đầu tinh tế cân nhắc mình có nên đổi một thân phận khác hay không, lại một lần nữa xuất hiện gì đó.

Rốt cuộc.... bên Khanh Ngọc Sơn cũng không có gì vướng bận.

Không có Khanh Ngọc Sơn không sao cả, nhưng hắn nếu như bị Tô Yên buồn bực đuổi đi..., tay nhịn không được ôm chặt người trong ngực.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn đem sự tình thân phận ném ra sau đầu.

Chờ một chút, về sau lại nói.

Lại lần nữa trở lại trong thành ở Thanh Phong Lĩnh.

Tìm một khách điếm vào ở.

Phượng Dụ lúc này, dùng đủ loại công phu, dán bên tai Tô Yên không ngừng tẩy não

"Giáo chủ không thể chán ghét Tiểu Dụ, bằng không, Tiểu Dụ sẽ khổ sở."

Hắn cúi đầu, thần sắc có vẻ buồn nhàn nhạt.

Tô Yên chớp chớp mắt, bưng lên chung trà bên cạnh, uống một ngụm nước.

"Chàng làm sao vậy?"

Sau khi ra khỏi sơn động kia, nam sủng của nàng tựa hồ trở nên quái quái, có chút lo được lo mất, giống như giây tiếp theo chính mình sẽ đem hắn vứt bỏ vậy.

Phượng Dụ duỗi tay, lôi kéo đôi tay trắng nõn của Tô Yên.

Thanh âm nhạt nhẽo, phảng phất bất an

"Tiểu Dụ chỉ là muốn xác nhận, giáo chủ là thật tâm muốn Tiểu Dụ."

Trong đầu, Tiểu Hoa phi thường khinh bỉ.

Hừ, đừng tưởng rằng nó không nhìn ra, hắn chính là cố ý muốn lừa ký chủ nói một ít lời dễ nghe.

Cố ý muốn hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của ký chủ.

Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc

"Chàng là nam sủng của ta, ta đương nhiên thích chàng."

Phượng Dụ nghe nàng chính miệng thừa nhận, ánh mắt sáng lên.

Vừa mới phảng phất bất an đã bị một trận vui sướng thay thế.

Hắn nhìn Tô Yên, duỗi tay, thong thả ôm lấy.

Khom lưng, rơi xuống một cái hôn môi.

Hô hấp gian nan, thanh âm khàn khàn truyền ra

"Giáo chủ, sắp vào đêm,buổi tối hôm nay, để Tiểu Dụ hầu hạ giáo chủ, được không?"

Thanh âm có chút cẩn thận, mang theo điểm nho nhỏ mong đợi, giống như nếu nàng không đồng ý, sẽ làm vỡ vụn một trái tim chân thành.

Tô Yên yên lặng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài,mặt trời còn chưa có xuống núi đâu.

trời vẫn còn sáng kia kìa.

Nhưng lại nhìn nhìn tên tiểu nam sủng này, tựa hồ... giống như bộ dáng thực quan tâm nàng.

Tầm mắt nàng trong chốc lát bay tới sắc trời bên ngoài, chốc lát lại dao động đến trên người tiểu nam sủng.

Ân, làm giáo chủ, cũng thật không dễ dàng.

Tô Yên trầm mặc, nhưng lại khiến Tiểu Dụ trên mặt xuất hiện một tia khổ sở.

Hắn thanh âm nhẹ nhàng

"Giáo chủ, không muốn?"

Tô Yên nhìn xem bên ngoài trời sáng đến chói mắt, vẫn không nói chuyện.

Tiểu Dụ thanh âm nặng nề

"Giáo chủ trên đường tới đây, đã gặp được người nào vừa ý hay sao?"

Tô Yên sửng sốt

"Hả? Cái gì?"

Tiểu Dụ ngẩng đầu

"Bằng không, giáo chủ như thế nào lại không muốn Tiểu Dụ hầu hạ?"

Tô Yên nhìn hắn giống như hiểu lầm cái gì.

Há mồm muốn giải thích, nhưng thấy ánh mắt hắn u oán, bộ dáng rất khổ sở.

Trầm mặc một lúc, dựa vào trong ngực hắn, chậm rì rì

"Không phải muốn hầu hạ ta ngủ sao? Ân, trời sắp tối rồi, ngủ đi."

Nàng vừa nói xong, Phượng Dụ trong mắt hiện lên một loạt ý cười, chỉ là Tô Yên đang dựa vào trong lòng hắn, tất nhiên là không nhìn thấy.

Sau đó nghe hắn thở dài một tiếng

"Vâng, giáo chủ của ta."

Nói xong liền ôm lấy Tô Yên, đi đến trên giường.

Vừa đi vừa nói

"Giáo chủ, hôm nay có phải hay không nên ôn tập hai quyển sách kia? Tiểu Dụ sợ đã quên, ngày sau liền không thể tận tâm hầu hạ giáo chủ."

Vừa nói xong, đã rút đi hồng sam trên người Tô Yên.

Một loạt nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, rất nhanh, chỉ nghe được thanh âm Tô Yên rầm rì.

Xuân hồng trướng ấm, mặt trời còn chưa lặn, đã ngày ngày sinh đêm xuân.

Thanh Phong Lĩnh này, cũng không tệ lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc