Edit: Tinh Niệm
Ưm, cũng không đúng, dù có hấp dẫn nó cũng sẽ không ăn tiểu cá vàng.
Bởi vì cá vàng nhỏ là Yên Yên.
Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng lấy đồ trong tủ lạnh ra.
Một tay cầm kem ly, một tay khác cầm bé rối Teletubbie bị đông cứng ra.
Bởi vì tủ lạnh đột nhiên tan băng, cả người bé rối Teletubbie ướt sũng nước, thật nặng.
Ầm một tiếng, Tiểu Hồng không cầm chắc nên bị đồ chơi kia rơi vào người.
Còn may, nó da dày thịt béo.
Tiểu Hồng mau chóng đứng dậy, cầm đồ chạy về chỗ Tô Yên.
Vừa chạy vừa kêu
"Yên Yên, Yên Yên!!"
Cho đến khi chạy đến trước mặt Tô Yên.
Nó đặt Teletubbie ở bên cạnh, mở kem ly ra, một bên ăn, một bên bắt đầu cáo trạng
"Yên Yên, Cổ Vương bắt em gặm củ cải, không cho em ăn kem ly."
Tô Yên
"Không cho em ăn? Em chẳng lẽ không có ăn vụng?"
Vừa nói cái này, Tiểu Hồng căm giận
"Hắn làm đông cứng tủ lạnh."
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng
"Em không phải biết phun lửa sao?"
Tiểu Hồng dừng một chút.
Mờ mịt trong chớp mắt
"Phun lửa?"
Ách, đúng nha.
Nó cũng biết phun lửa mà.
Nhưng mà bởi vì chỉ có thể phun ra một chút hoả tinh, rất khổ sở.
Cho nên đều quên mất việc này.
Tiểu Hồng vừa nghĩ vừa cắn kem ly.
Sau đó, uể oải nói
"Em đánh không lại hắn."
Tô Yên gật gật đầu
"Ân, rất bình thường."
Tiểu Hồng trừng hai mắt nhìn Tô Yên, ánh mắt sáng lấp lánh
"Yên Yên, chị có thể đánh hắn."
Nói xong, Tiểu Hồng tựa hồ còn rất kϊƈɦ động.
Khi nói chuyện, Tô Cổ đã đi tới.
Nhưng mà Tiểu Hồng nói chuyện quá kϊƈɦ động, thế cho nên không có phát hiện.
Tô Yên
"Giết hắn?"
Tiểu Hồng vừa nghe, vội vàng lắc đầu
"Cũng, cũng không phải. Hắn cũng khá tốt."
Mua kem ly cho nó, cho nó tiền tiêu vặt, những người khác nếu là khi dễ nó, Tô Cổ sẽ đánh người kia.
Tiểu Hồng khẽ meo meo
"Để em cắn hắn một ngụm."
Chủ ý này kỳ thật lúc trước Tiểu Hồng đã rất muốn làm.
Nề hà, không có lá gan như vậy.
Nhưng mà hiện tại không giống nhau a.
Tô Yên ở chỗ này.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cổ Vương khẳng định không dám đánh Yên Yên!!
Vừa dứt lời, cổ áo Tiểu Hồng đã bị nhấc lên.
Tiểu Hồng ngốc.
Phía sau có người trào phúng một câu
"Cắn ta một ngụm? Ân, chủ ý không tồi."
Lại nghe Tô Cổ nói
"Kem ly cấm, không chỉ như thế, ngay cả cà rốt cũng không có, về sau, bị đói."
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hồng héo.
"Người ta không muốn bị đói."
"Muốn chép Tam Tự Kinh, hay là bị đói?"
Tiểu Hồng sau khi rối rắm
"Được rồi, vẫn là bị đói đi."
Tam Tự Kinh gì đó nó mới không cần.
Tô Cổ cười lạnh một tiếng, xách cổ Tiểu Hồng về phòng của nó.
Một giờ sau.
Tiểu Hồng cầm vở viết ô vuông, một bàn tay cầm bút chì, trêи mu bàn tay đen tuyền một mảnh, đều là mực bút.
Nó chạy tới trước mặt Tô Cổ
"Ta, ta viết xong rồi."
Chạy vội chạy vội liền lập tức đâm vào Tô Cổ.
Tô Cổ xách nó sang một bên, thuận tay lấy vở, lật xem từng tờ một.
Ân, vừa xấu vừa lộn xộn.
Giống hệt con rắn ngốc này.
Tô Cổ liếc mắt nhìn nó, hỏi
"Ngươi cảm thấy ngươi viết thế nào?"
Tiểu Hồng rất là tự tin nói
"Thực tốt."
"Tốt ở chỗ nào?"
"Đều viết xong."
"Biết chữ không?"
"Ân?"
"Đọc thử xem ngươi viết cái gì."