NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ulies

Beta: Ư Ư

Tô Yên theo bản năng định lùi về phía sau hai bước nhưng... cánh cửa phía sau đã đóng chặt. 

Sau đó, cô bị Quyền Từ đè trên cửa.

Người nọ tới gần, ngay cả xoay trái xoay phải cô cũng không thể làm được. 

Quyền Từ rũ mắt, nhìn về phía cô, "Tô Yên"

Giọng anh trầm thấp, quyến rũ.

Khi anh gọi tên cô, cái tên ấy không còn bình thường nữa, nó tựa như biến thành lời tỏ tình kìm nén, sâu lắng. 

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Ừm?"

Khi nói chuyện, mùi kẹo dâu sữa vấn vương. 

Anh ngửi mùi hương quen thuộc ấy, cúi người kề sát với khuôn mặt cô, "Thật là muốn cắn một miếng, nuốt cô xuống bụng."

Ngữ khí khi nói chuyện của anh, hàm chứa ý cười và thâm ý. 

Tô Yên nghe xong, siết chặt tay, "Tôi..., tôi..."

Cô cảm thấy suy nghĩ này có chút nguy hiểm, nhưng mà thuyết phục người khác vốn không phải sở trường của cô. 

Thế cho nên khi mở miệng, cũng không biết phải nói gì. 

Lúc cô đang do dự, thì cằm đã bị người ta cầm lấy, nâng lên.

Người nọ vui vẻ, cúi người, hôn. 

Hai người đối diện với nhau. 

Sau đó, đồng tử anh dần dần thẫm xuống. 

Nồng đậm như máu, ngữ khí nhẹ nhàng, nói từng câu từng chữ, "Ai phái cô tới?"

Anh tựa như chỉ đang nói chuyện phiếm, dùng tay cầm lên vài sợi tóc của Tô Yến, quấn lên. 

Tô Yên đối diện với anh, không biết vì sao ánh mắt đột nhiên trở nên dại ra, cô hơi mở miệng, "Không ai cả."

"Cô có thể điều khiển con rắn kia?"

"Tiểu Hồng rất nghe lời."

Quyền Từ lắng nghe giọng nói mềm mại kia, nụ cười càng thêm tùy ý, "Vậy ly rượu sâm panh cô đưa cho người kia đã bỏ cái gì vào?" 

Tô Yên dừng một chút, giống như đang nhớ lại, "Bỏ một con sâu nhỏ vào trong."

Ánh mắt của cô dại ra, ngoan ngoãn trả lời từng vấn đề. 

Quyền Từ hỏi xong, ngước mắt lên, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô khi bị mình thôi miên, dừng một chút. 

Sau đó mỉm cười dán sát lại, cắn lên môi cô, ung dung thong thả cắn xé, môi và răng chạm vào nhau, rồi anh mở miệng, ngữ khí khàn khàn, "Thích tôi không?"

"Ưm, thích."

Quyền Từ nghe, hơi thở nặng nề hơn trước, nụ hôn dần biến thành lướt qua, "Từ nay về sau chỉ được thích mỗi tôi, được không?" 

Anh tựa hồ không cần câu trả lời. 

Mang theo chút vui vẻ, giọng nói trầm thấp, "Cho dù có thay lòng đổi dạ cũng không sao, cô thích ai, thì tôi sẽ giết người đó."

Bộ dáng mê người, lời nói giống như thổ lộ lại cực kì điên rồ. 

Nếu... giết hết tất cả người trên thế giới, cô vẫn không thích tôi, vậy thì tôi sẽ giết cô luôn.

Lúc hôn môi, Tô Yên đột nhiên nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu rất đau.

Chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần thì đã thấy Quyền Từ đang đè cô trên cửa mà hôn.

Giọng Tiểu Hoa run run, "Ký chủ ~, sợ, người ta sợ ~~!!"

Hiuhiuhiu.

Vị nam chính này bị mắc bệnh dại cấp mấy vậy hic?

Bây giờ cô đâu có sức mà quan tâm Tiểu Hoa sợ cái gì.

Môi đau cùng với đoạn trí nhớ ngắn ngủi tựa như bị biến mất, vừa xảy ra chuyện gì?

Tại sao chưa gì lại chụt chụt rồi?

Tô Yên mờ mịt.

Sau đó nâng mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tơ máu của Quyền Từ. 

Cô chưa nói gì thì Quyền Từ đã cau mày lại, giọng nói trầm thấp mỉm cười, "Tỉnh rồi?"

Hai chữ này của anh, khiến Tô yên mất cử động một hồi lâu. 

Anh không hôn nữa, ôm Tô Yên, tơ máu trong mắt đã biến mất, khôi phục lại một màu đen nhánh thuần túy. 

Tô Yên liếm môi, chỉ cảm thấy môi có chút đau nhói. 

Mắt ướt át, không hiểu, "Tôi vừa nói gì à?"

Quyền Từ vui vẻ, gương mặt đẹp zai kia càng thêm mê hoặc, "Cô vừa nói, Tiểu Hồng, sâu nhỏ, đều rất nghe lời."

Tô Yên im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc