NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Thực mau, trên bàn Tô Yên tương thịt bò cùng mì Dương Xuân đã được dọn lên bàn.

Lão bản cười nói

"Nhị vị từ từ dùng, nước trà không đủ thì có thể lấy thêm."

Tô Yên gật đầu đồng ý.

Cứ ngỡ rằng, chỉ là ở chỗ này ăn một bữa cơm sẽ không phát sinh đại sự gì.

Nhưng mới vừa ăn chưa được hai miếng.

Liền nghe được một thanh âm nữ tử

"Các chủ, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi sao?"

Nhìn lại, chỉ thấy một cái kiệu tám người nâng.

Tất cả đều là nữ tử nâng.

Mà cỗ kiệu kia được lụa mỏng che lại, gió thổi qua, bốn phương tám hướng chớp động, liền nhìn thấy người ngồi bên trong kiệu.

Là một nữ tử, mặc một thân bạch y, trên mặt đeo khăn lụa, bộ dáng thần bí.

Nữ nhân trên kiệu nhìn về phía tiểu quán, ánh mắt đảo qua trên người Diệp Tinh.

Ra tiếng

"Được."

Thanh âm thanh lãnh vang lên.

Cỗ kiệu dừng lại.

Nữ nhân từ trên kiệu đi xuống tới.

Chỉ có nàng ta cùng với cô gái lúc nãy lên tiếng hỏi là đi về phía bên này.

Những người nâng kiệu còn lại đều ở dưới tàng cây đứng nghỉ tạm.

Nữ tử bạch y che mặt ngồi xuống trước một cái bàn.

Mà vị trí này vừa đúng gần bàn Tô Yên.

Một hương vị hoa cỏ ập vào trước mặt.

Nhàn nhạt, rất dễ ngửi, không làm người thấy phản cảm.

Tô Yên không có phản ứng gì.

Trái lại Tô Cổ, một bàn tay bưng kín mặt mình, nhân tiện xê dịch đem ghế sang bên cạnh.

Hắn thật ra không có ý gì.

Chỉ là hắn không hy vọng khi mình đang ăn mà lại có một hương vị như vậy.

Phản ứng của Tô Cổ đưa tới ánh nhìn chăm chú của nữ tử che mặt.

Đảo qua một cái lại rời ánh mắt đi.

Hai đại hán ở đằng kia một bộ dáng si mê nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ tử.

Một đại hán ra tiếng

"Vị này là ai? Phô trương lớn như vậy? Cảm giác dưới khăn che mặt nhất định là một khuôn mặt khuynh thành."

Một đại hán khác suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên cả kinh kêu lên

"Là, là tinh Nguyệt Các các chủ, Lâm Dao!!"

"Ai?"

"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tinh Nguyệt Các các chủ Lâm Dao!!"

Nam tử kia lại lặp lại một lần.

Sau đó, hai người lại lần nữa si ngốc nhìn bóng dáng nữ tử.

Tỳ nữ cạnh Lâm Dao hừ lạnh một tiếng, quay đầu

"Nhìn cái gì? Lại xem liền đào tròng mắt các ngươi ra!"

Tiếng nói vừa dứt, hai vị nam tử nháy mắt cúi đầu.

Tỳ nữ kia tựa hồ còn chưa hết giận, lại nói

"Ăn xong nhanh lên rồi cút, đỡ ở chỗ này chướng mắt!

Các chủ của chúng ta sao có thể cho các ngươi nghị luận sau lưng như thế?!"

Một vị đại hán không phục, muốn nói cái gì.

Bị người còn lại kéo lại.

"Thôi đi, ăn no đi mau."

Phải biết rằng thiên hạ này đệ nhất mỹ nhân Lâm Dao có thể ngồi trên vị trí các chủ tinh Nguyệt Các, không chỉ bằng vào mỹ mạo, mà còn có thực lực.

Chỉ là nàng lớn lên quá xinh đẹp, thế cho nên mọi người luôn sẽ xem nhẹ thân thủ của nàng.

Sẽ cho rằng nàng chỉ là bằng sắc đẹp của mình mới có được hôm nay.

Lâm Dao cũng không có gọi thức ăn, chỉ là muốn một chén nước.

Nhìn dáng vẻ, là tính toán nghỉ một lát rồi lên đường.

Tô Yên đang ăn cơm, Tiểu Hồng đồng chí đại khái là không hài lòng với cách Tô Cổ đút nó ăn.

Liền quyết định tự mình động thủ, theo chân bàn mà bò lên trên mặt bàn.

Răng rắc mở miệng ra, liền cắn một miếng thịt bò.

Tiểu Hồng ăn cơm, trên cơ bản là không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.

Thế cho nên ăn phá lệ mau.

Trong chốc lát một chén thịt bò đã vào bụng.

Tiểu Hồng dùng cái đuôi cọ cọ cổ tay Tô Cổ.

"Tê tê tê tê tê"

Lại muốn một chén thịt bò.

Nó ăn đến cao hứng, mở miệng nói.

——

Bạo chương nhaaa các tình yêuuuu ơi.

Bình luận

Truyện đang đọc