NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Cesar càng nghĩ càng buồn bực.

Đặc biệt là Tô Yên ghé vào trong lòng ngực hắn ngủ ngon đến như vậy.

Làm hắn càng bực bội.

Nhưng cuối cùng, cũng không có đánh thức cô để hỏi rõ mọi chuyện.

Chỉ là đặt cô ở trên bụng.

Ôm cô ngủ.

······

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Yên tỉnh lại, không nhìn thấy Cesar.

Chỉ có một mình cô nằm ở trên lớp rơm rạ.

Cô cho rằng Cesar hẳn là đi hái trái cây như ngày trước.

Kết quả ngồi ở chỗ đó một lúc lâu, đợi cả một giờ cũng không thấy hắn trở lại.

Cô nghi hoặc, đi ra sơn động.

Đêm qua trời mưa, làm cho trên mặt đất còn nước bùn chưa khô.

Nhìn theo cửa động, liền thấy một dấu chân gấu cực lớn, từng bước từng bước in ở trên mặt đất.

Cực kỳ rõ ràng.

Là dấu chân của ai, vừa xem hiểu ngay.

Tô Yên đi theo dấu chân.

Con đường uốn lượn, một đường đi tới bên dòng suối nhỏ.

Liền thấy được Bạnh Hùng nhà mình đang tắm suối.

Tô Yên vừa xuất hiện, Bạch Hùng liền thấy được.

Sau đó, Bạch Hùng nhướng mày.

Tức khắc đi lên bờ.

Hắn lắc một thân bọt nước.

Biến hóa thành hình người.

Một khuôn mặt anh tuấn kinh diễm hiện ra.

Cesar liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.

Sau đó giống như là không nhìn thấy cái gì, đi vào rừng cây.

Tô Yên sửng sốt.

Liền nghĩ đến, đại khái là do sự việc hôm qua.

Cô xách váy đi sát theo hắn, lên tiếng

"Cesar, nếu anh hỏi em, em có thể giải thích."

Cesar nhướng mày, nhìn Tô Yên

"Em cảm thấy ta muốn hỏi em cái gì?"

Khẩu khí lạnh lùng, mang theo tức giận.

Cesar tiếp tục đi về phía rừng cây.

Tô Yên duỗi tay, vội vàng kéo quần áo hắn lại.

Cô nghiêm túc nói

"Em không phải cố ý gạt anh."

Cesar khẩu khí như cũ không thể nào tốt

"Em gạt ta cái gì?"

Tô Yên hơi há mồm

"Em không nói với anh, em có thể đánh ba thú nhân giống đực một lúc."

Đại khái là biết chính mình làm sai chuyện, âm thanh nói chuyện thực mềm mại.

Tức giận trong mắt Cesar tan chút.

Bất quá chờ Tô Yên ngẩng đầu, hắn vẫn nhướng mày, một bộ dáng không muốn nói chuyện với cô.

Hắn lên tiếng

"Em cũng không cần ta bảo hộ, lại còn muốn ở trước mặt ta bày ra bộ dáng nhu nhược, em cảm thấy ta thật ngốc, rất dễ lừa??"

Tô Yên lắc đầu còn không kịp giải thích.

Cesar tức giận nói

"Em chẳng lẽ không phải mang một bộ dáng nhu nhược tới tiếp cận ta sao, làm ta đồng tình, làm ta chú ý tới em?"

Tô Yên nghe lời này, sau khi do dự trong chớp mắt, gật đầu một cái

"Đúng là có ý này."

Cô vừa dứt lời, Cesar càng nổi giận.

Phẫn nộ đi qua đi lại

"Quả nhiên như thế, em chính là nói dối ta, cải trang thành một tiểu giống cái nhu nhược."

Hắn tức muốn hộc máu.

Nói xong, vung ống tay áo, lại lần nữa biến trở về hình dạng thú nhân.

Nhanh chóng chạy về phía trước.

Tô Yên đứng ở chỗ đó sửng sốt trong chốc lát.

Sau đó, héo héo.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ trong chốc lát.

Vẫn là dọc theo dấu vết của hắn đi về phía trước.

Vẫn muốn đi tìm hắn.

Cô cảm thấy, nếu mình không đi tìm hắn.

Hắn mà biết, sẽ càng tức giận.

Đến lúc đó không còn là chuyện cô giấu diếm sức mạnh của mình nữa.

Mà là cô rốt cuộc có để ý hắn hay không.

Thật sự có vài việc không thể nào nói rõ được.

Cesar biến thân thành bạch hùng, nên dấu vết để lại rất rõ ràng.

Mấy cái cây bị gãy một đoạn, còn có dấu chân trên mặt đất, bởi vì trời mưa cũng phá lệ rõ ràng.

Thực dễ tìm.

Cô chỉ cần đi theo là được.

Chỉ là cánh tay cô có chút khó chịu.

Đại khái là ngày hôm qua giết sói quá tàn nhẫn.

Làm mệt chính mình.

Bình luận

Truyện đang đọc