NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Trong mắt Hoa Vô Khuynh chỉ có Tô Yên, nhưng Tô Yên lại có thể nhìn ra mọi chuyện.

Đại khái là Hoa Vô Khuynh gặp cường đạo, được hiệp khách này ngẫu nhiên đi ngang qua ra tay cứu giúp.

Còn trái cây trong tay Hoa Vô Khuynh...

Đại khái là cường đạo muốn sử dụng nó để làm mồi bắt hắn.

Không nghĩ tới bắt gà chẳng được mà còn mất một nắm gạo.

Tô Yên lên tiếng

"Đa tạ hiệp khách ra tay cứu giúp."

Thẩm Thiên nghe đến câu cảm tạ, trong lòng cân bằng chút.

Hắn ha ha cười, nói

"Nào có nào có, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vô luận là ai đều sẽ làm như vậy."

Nói xong, Thẩm Thiên chưa từ bỏ ý định, liền muốn lại đây lân la làm quen cùng tiểu mỹ nhân.

Sau đó, chỉ nghe tiểu mỹ nhân lên tiếng

"Yên Yên, đói bụng. Chúng ta khi nào đi ăn cơm?"

Tô Yên dỗ dành một câu

"Bây giờ liền đi."

Nói xong với Hoa Vô Khuynh, Tô Yên ngẩng đầu

"Cáo từ, có duyên gặp lại."

Thẩm Thiên bước chân cứng lại ở đằng kia.

Trên mặt tươi cười cũng cứng lại rồi.

Một chốc hắn cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Chỉ đành ôm quyền

"Tại hạ Thẩm Thiên, khó được cùng hai vị hợp ý, muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu."

Tô Yên ra tiếng

"Ta tên Tô Yên."

Thẩm Thiên cười gật gật đầu

"Tô cô nương."

Nói xong, hắn liền nhìn về phía Hoa Vô Khuynh

"Vị này chính là...."

Nói một nửa, Tô Yên chặn đứng

"Hôm nay có chút không tiện, nếu là ngày sau có duyên, chúng ta tái kiến, cáo từ."

Đã nói ra lời này, Thẩm Thiên cũng không nói cái gì nữa.

Đáng tiếc nhất chính là tiểu mỹ nhân còn chẳng chịu liếc hắn một cái.

Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh đi rồi.

Thẩm Thiên nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, hoàn toàn biến mất ở trước mắt, thở dài cười lắc đầu.

Sau đó cũng tiếp tục lên đường của mình.

Hy vọng bọn họ có duyên gặp lại.

Lúc đó, hắn nhất định phải nói cùng mỹ nhân kia nhiều thêm hai câu.

Thẩm Thiên cũng có giá trị nhan sắc cao, võ công lợi hại, hơn nữa tiến thối có độ, lại có khiếu hài hước.

Cho nên nam nữ đều ăn.

Trên cơ bản nam nhân gặp qua Thẩm Thiên đều sẽ trở thành hảo huynh đệ, nữ tử thì toàn lưu tâm ái mộ.

Đây cũng là ngọn nguồn danh hiệu tay ăn chơi giang hồ của Thẩm Thiên.

Lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu chạm vào cái đinh này.

Trong lòng sao có thể cam nguyện?

Thậm chí còn có điểm càng cản càng hăng, sinh tâm tư nhất định phải cùng tiểu mỹ nhân kia kết bạn một phen.

Chờ Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh trở lại chỗ nghỉ tạm.

Tô Cổ đã đặt thịt nướng trên lửa.

Động tác nhìn qua cũng khá quen tay.

Tô Yên đặt trái cây được Hoa Vô Khuynh ôm ở trong nước súc rửa một chút.

Đưa cho Hoa Vô Khuynh.

Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn Tô Yên, ra tiếng

""Yên Yên, ta lợi hại hay không?"

Tô Yên bị lời này hỏi kẹt.

Lợi hại hay không?

Ân, rất lợi hại.

Dù sao không phải ai cũng có thể làm chuyện "tay không bộ bạch lang"* này.

*Ý chỉ được lợi mà không tốn một chút công sức nào.

Nàng gật đầu

"Lợi hại."

Hoa Vô Khuynh thật cao hứng.

Mà Tiểu Hoa cũng thu nhỏ thân thể, ôm một quả trái cây cắn giòn tan.

Nó chỉ là thân thể nhỏ.

Nhưng sức ăn lại nhiều.

Nuôi một con rắn như Tiểu Hồng, đại khái tương đương với nuôi một con lợn 200 cân.

Tiểu Hồng ăn đồ vật, chính là cái gì cũng không chừa.

Không có thứ nào nó không dám ăn.

Tiểu Hoa nhìn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, non nớt hỏi

"Ký chủ, trái cây ăn ngon không?"

Tiểu Hoa bất thình lình đặt vấn đề làm Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

"Có phải cũng muốn ăn hay không?"

"Ân ân ân"

Thân là một cái thống tử, nó lại không nghĩ trợ giúp ký chủ kiến công lập nghiệp, mà hiện tại chỉ cân nhắc như thế nào đi ra ngoài ăn cái gì đó.

Tiểu Hoa nãi thanh nãi khí thỉnh cầu

"Ký chủ, chờ đến vị diện tiếp theo, Tiểu Hoa biến thành người, ký chủ có thể mang theo Tiểu Hoa đi ăn ngon hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc