NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc nghe hắn nói, chậm rì rì

"Còn gì nữa?"

Hiên Viên Thanh ánh mắt nhìn về phía chân Vũ Văn Húc.

"Vương gia quyền khuynh thiên hạ, mưu lược hơn người, tất nhiên là khiến người bội phục, nhưng nếu ngài cả đời không thể đứng lên, chẳng lẽ muốn để nàng cũng cả đời hầu hạ một tên què ngồi trên xe lăn?"

Bên cạnh thái giám quát lên

"Làm càn!"

Một tên người phiên bang, dám nói như vậy với Vương gia, quả thực chính là tìm chết!!

Vũ Văn Húc giơ tay ý bảo thái giám không cần xen mồm.

Thái giám kia châm chọc nhìn Hiên Viên Thanh phảng phất đang cười nhạo hắn không biết sống chết.

Vũ Văn Húc nhìn qua không giống như tức giận, như cũ đang hỏi

"Còn có lý do gì khác? Như là, ngươi cũng khuynh tâm với nàng."

Hiên Viên Thanh bị những lời này, chọc chúng hồng tâm.

Ấp ủ hồi lâu sau

"Ái mộ là có chút, nhưng càng nhiều hơn là muốn cứu nàng thoát ly cuộc sống như vậy, nàng nên thuộc về nơi càng rộng lớn tự do hơn."

Vũ Văn Húc cẩn thận nghe, cuối cùng cười gật đầu

"Nói không tồi"

Không có tức giận như dự đoán, mà lại nhiều một câu gật đầu khen ngợi.

Lộc cộc, ngón tay thon dài hữu lực gõ tay vịn xe lăn gỗ.

"Tam điện hạ có phải cũng muốn hướng tới không trung rộng lớn hơn hay không?"

Hiên Viên Thanh nhìn Vũ Văn Húc kiên định nói

"Nếu như ta không sinh ở hoàng gia, khoái ý ân cừu giang hồ mới là nơi ta muốn sống."

Vũ Văn Húc ý cười càng nồng đậm.

Thậm chí còn duỗi tay, bạch bạch bạch, vỗ vài tiếng.

"Bổn vương biết Tam điện hạ cũng muốn hướng tới cuộc sống như vậy, vốn là muốn qua mấy ngày nữa đưa cho ngươi lễ vật, thấy hôm nay thời cơ không tồi, nên ta sẽ đưa luôn."

Hắn nói như vậy, Hiên Viên Thanh lại lập tức cảnh giác.

Nửa ngày sau, Hiên Viên Thanh ra tiếng

"Ta là sứ thần Sa Vân quốc, ngươi không thể giết ta."

Vũ Văn Húc nâng tay lên, một tên ám vệ xuất hiện, đem một quyển quyển sách giao vào trong tay của hắn.

"Tam điện hạ trong miệng nói muốn hướng tới khoái ý ân cừu, nhưng thực tế lại không làm như vậy, kết bè kết cánh, mua bán binh mã, đây là muốn tạo phản?"

Hắn một bên chậm rãi nói, một bên quơ quơ quyển sách trong tay.

Hiên Viên Thanh thân thể cứng đờ

"Ngươi đây là vu oan."

Vũ Văn Húc buông hạ đôi mắt

"Vu oan? Vốn chính là việc ngươi làm, đã quên? Quyển sổ này, muốn nhìn lại không?"

Giọng nói rơi xuống, lạch cạch một tiếng, quyển sách theo tiếng rơi xuống ở trước mặt Hiên Viên Thanh.

Một tên hoàng tử có thể từ không có tiếng tăm gì bò đến vị trí được hoàng đế sủng ái nhất.

Nếu nói hắn không có một chút tham niệm, đó là không có khả năng.

Ngay khi quyển sách kia rơi trên mặt đất, gió lạnh thổi qua, xốc lên nội dung bên trong.

Hiên Viên Thanh vừa liếc mắt một cái, cả người cứng đờ.

Sau đó, Vũ Văn Húc nói

"Quyển sách này đã được đại hoàng huynh ngươi tự mình trình cho phụ hoàng ngươi, chỉ sợ trong chốc lát, chiếu thư về tội trạng của tam hoàng tử sắp tới rồi."

Hiên Viên Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Vũ Văn Húc

"Ngươi đã sớm nhằm vào ta?!"

Vũ Văn Húc ngả ra sau trong chốc lát, sau đó đỡ tay vịn, thế nhưng từ trên xe lăn gỗ đứng lên.

Một màn này, làm Hiên Viên Thanh khiếp sợ không thể tin tưởng.

Vũ Văn Húc ngậm ý cười, hắn dạo bước, đi tới chỗ Hiên Viên Thanh.

Một đôi mắt màu đen sâu kín

"Từ khi thấy ánh mắt ngươi lần đầu tiên, ta đã thấy chướng mắt. Hiện giờ một hai phải tự mình tìm tới."

Vậy thì không nên trách hắn...

Nói tới đây, Vũ Văn Húc bước chân ngừng ở trước mặt Hiên Viên Thanh.

Dưới ánh trăng, y phục màu đen quần kỳ lân thêu tơ vàng, tôn quý như vậy, bễ nghễ thiên hạ.

"Nghe nói Sa Vân quốc các ngươi thiện chiến, vậy hôm nay để bổn vương nhìn một cái, có đánh thắng được tên què này hay không."

Bình luận

Truyện đang đọc