NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Nâng tay: “Thân là chủ nhiệm lớp của em, nhiều lần sỉ nhục bằng ngôn ngữ, dùng cách xử phạt về thể xác, hơn nữa không màng sự thật chân tướng vặn vẹo vu oan em.”

Cô dừng một chút, nhìn khuôn mặt xanh mét của Phạm Hạo Lâm.

Tô Yên tiếp tục nói: “Căn cứ 《 Điều luật bảo vệ trẻ em vị thành niên 》 thứ 21, giáo viên phải tôn trọng nhân cách tôn nghiêm của trẻ em vị thành niên, không được dùng cách xử phạt về thể xác, biến tướng dùng cách xử phạt về thể xác hoặc là những hành vi vũ nhục nhân cách tôn nghiêm.”

Lúc này sắc mặt Phạm Hạo Lâm đã rất khó xem.

Nào biết Tô Yên còn chưa nói xong: “Căn cứ 《 Luật giáo viên 》 điều 37, giáo viên dùng cách xử phạt về thể xác, phẩm hạnh bất lương, vũ nhục học sinh, ảnh hưởng ác liệt, phải thôi việc và xử ký hành chính, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ phải truy cứu trách nhiệm hình sự.”

Sau khi nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt, “Thưa thầy, thầy phạm pháp. Em gọi cảnh sát tới, là muốn thầy cải tà quy chính.”

“Cô!”

Sắc mặt Phạm Hạo Lâm lập tức xanh mét. Từ khi tốt nghiệp tới nay, còn chưa gặp học sinh nào như vậy, có thể blah blah đọc điều luật như uống nước!

Tô Yên quay đầu nhìn về phía cảnh sát, chỉ vào những vết thương trên người mình: “Đây là những vết thương trong lúc thầy xử phạt về thể xác, hơn nữa đối với tinh thần của em tạo thành thương tổn nghiêm trọng.”

Sau đó lấy tờ giấy Phạm Hạo Lâm đưa cho cô: “Thân là giáo viên, lạm dụng chức quyền, tùy ý để lại vết nhơ trên học bạ của em, em giữ lại quyền lợi lên án.”

Cô đưa từ giấy đưa cho hai vị cảnh sát, hai vị cảnh sát nhìn, lại nhìn những vết thương trên người cô.

Giọng nói của Tô Yên thực mềm, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng.

Hơn nữa khuôn mặt cô nhàn nhạt bình tĩnh, mạc danh làm cho người ta cảm thấy có lực thuyết phục.

Sau khi nói xong, ngay cả cảnh sát cũng sửng sốt một lúc.

Sau đó, cô nhấp nhấp môi: “Chú cảnh sát, có thể dẫn thầy đi không?”

Lúc này, hai cảnh sát kia mới phản ứng lại.

Móc còng tay ra, nhìn về phía Phạm Hạo Lâm: “Anh có gì muốn phản bác không?”

“Tôi có!”

Sắc mặt Phạm Hạo Lâm xanh mét, duỗi tay trực tiếp chỉ vào Tô Yên, chỉ kém chọc vào mặt cô:“Học sinh hư hỏng như nó, hai người không thể tin lời nó nói, tôi không phải là người như vậy, là nó, là nó cố ý bịa đặt sự thật, là nó...”

Nói còn chưa dứt lời, Tô Yên đã lên tiếng đánh gãy: “Thưa thầy, thầy chỉ cần trả lời, có làm hay không là được.”

Phạm Hạo Lâm đại khái đang tức nên đầu óc không vận chuyển,“Tôi có bắt chạy vòng, nhưng đó cũng là vì...”

Lời nói lại bị Tô Yên chặn đứng.

“Chú cảnh sát, nếu đã thừa nhận, có thể dẫn người đi sao? Em sẽ phối hợp, trợ giúp điều tra.”

Lời nói trôi chảy, chưa đến mười phút.

Phạm Hạo Lâm ngồi ở chỗ đó một câu cũng không thể nói, bị hai cảnh sát mang theo còng tay, mang đi.

Cửa văn phòng vây quanh đầy học sinh. Chính mắt thấy chuyện xảy ra. Đương nhiên, học sinh đứng vây quanh đây, tất cả đều 90% đều là đến từ học sinh cách vách.

Có người nuốt một ngụm nước miếng: “Mẹ ơi, đây là đại thần nơi nào tới? Pháp luật chơi như vậy, làm người kia ngay cả cơ hội cãi cũng không có??”

“Ai ai ai, này không phải nữ sinh Khương Nhiên thích sao?”

“Trời ơi, đúng vậy!”

“Còn tưởng rằng là một em gái mềm mại dễ đẩy ngã, hiện tại xem tình huống này... năng lực nghiệp vụ hơn hẳn Khương ca a!!”

“Ân? Cái gì năng lực nghiệp vụ? Khương ca khẳng định không hiểu mấy thứ này.”

“Lăn con bê, không hiểu cũng đừng ồn ào.”

Khương Nhiên dựa vào cửa, tư thái lười nhác, mí mắt khẽ nâng mang theo nghiền ngẫm, cười như không cười.

Bình luận

Truyện đang đọc