NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên từ trong lòng hắn đứng lên.

Tí tách, trên mặt cỏ tràn ngập máu tươi hỗn tạp.

Cúi đầu xem, trên cánh tay có một vết thương.

Không biết bị chỗ nào xước qua.

Máu chảy xuống cánh tay, nhỏ giọt từ đầu ngón tay xuống mặt đất.

Tóc tai tán loạn nhìn qua có chút chật vật.

Hồng Dạ ngồi xổm xuống đem Phượng Dung kiểm tra từ trên xuống dưới.

Sau đó, hắn cau mày ngẩng đầu

"Thiếu gia, chân bị gãy."

Sắc mặt Phượng Dung tái nhợt.

Trên mặt không dao động cảm xúc.

Hắn chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Tô Yên.

Không biết suy nghĩ gì.

Chẳng mấy chốc, xe chạy vào.

Vài người hợp lực cùng nhau nâng Phượng Dung lên xe.

Tô Yên cũng bị Hồng Dạ cưỡng chế " mời " đi lên.

Dọc đường không ai nói chuyện.

Xe nhanh chóng đến trước cửa bệnh viện.

Đã sớm có người chờ.

Ngay khi mở cửa xe, Phượng Dung được đưa lên cáng rồi đẩy vào bệnh viện.

Hai giờ sau.

Trong phòng bệnh VIP.

Chân của Phượng Dung được băng thạch cao, hắn đang nằm trên giường.

Trên tay có ống truyền dịch.

Hắn rũ mắt, che đậy cảm xúc dưới đáy mắt.

Hơn nữa bây giờ sắc mặt tái nhợt, chỉ cần nhìn vào là khiến người ta đau lòng.

Nhưng khi hắn nhấc mí mắt lên, con ngươi đen nhánh sâu kín hàm chứa lệ khí.

Nhìn Hồng Dạ đứng bên cạnh

"Điều tra như thế nào rồi?"

Hồng Dạ lắc đầu

"Cameras đều bị phá hủy, phòng cũng bị nổ tung. Tạm thời không thể nghi ngờ được ai."

Hai người đang nói chuyện.

Truyền đến thanh âm gõ cửa.

Cửa phòng khép hờ, vệ sĩ đứng ở cửa thấy người này là người đã cứu thiếu gia của họ.

Liền không ngăn cản.

Tô Yên chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Vết thương trên cánh tay cô đã được xử lý qua.

Đang được băng bó.

Lúc rơi xuống đất, cổ tay phải căng một chút.

Thế cho nên bị va phải đá vụn, có chút vết máu.

Tay phải cũng bị băng bó.

Váy của Tô Yên đã được thay đổi từ lâu, bây giờ đang mặc quần áo bệnh viện.

Ngay khi cô bước vào phòng bệnh.

Ánh mắt Hồng Dạ và Phượng Dung đồng thời cùng rơi xuống trên người cô.

Phượng Dung thu hồi tầm mắt

"Có việc?"

Tô Yên do dự một lúc, sau đó gật gật đầu

"Em muốn về nhà."

Hồng Dạ thấy không còn chuyện gì. Hắn tự động bước ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục điều tra quả bom.

Phượng Dung nghe Tô Yên nói.

Nhìn bộ dáng hiện giờ của cô.

Nhìn cô ngoan ngoãn yên tĩnh.

Đơn thuần như một mảnh giấy trắng.

Thật muốn cho người bảo hộ.

Bây giờ, đây là lần thứ ba họ gặp nhau.

Mỗi lần gặp, luôn cảm thấy người phụ nữ này sẽ mang đến cho hắn một bất ngờ khác.

Lần đầu tiên, kéo theo một cơ thể yếu đuối như vậy, vậy mà có thể đánh bại thủ hạ của hắn.

Lần thứ hai, không biết từ chỗ nào đi vào, thế nhưng có thế phá giải quả bom dưới ghế dựa kia.

Lần thứ ba, cũng chính là lúc này.

Phượng Dung khẽ cười

"Mẹ kế nhỏ muốn về có thể về, cần gì phải chạy đến chỗ này nói với tôi một tiếng làm gì?"

Tô Yên mở miệng

"Em không có tiền."

Phượng Dung sửng sốt.

Tô Yên lên tiếng

"Túi của em để ở hội trường. Em không thể quay lại."

Phượng Dung gật đầu

"Mẹ kế nhỏ là muốn mượn tiền của tôi?"

Tô Yên gật gật đầu, rồi lại lắc đầu

"Em đã cứu anh một mạng, anh cho em tiền ngồi xe về nhà, coi như trao đổi."

Phượng Dung nghe vậy, trầm mặc hồi lâu.

Hắn vẫy vẫy tay với Tô Yên.

Tô Yên nghi hoặc.

Nhưng vẫn bước chân.

Vừa đi qua.

Tô Yên đã bị hắn một phen kéo lên giường.

Xoay người đè cô dưới thân.

Bình luận

Truyện đang đọc