NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Triệu Lâm trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng vẫn là nỗ lực duy trì biểu cảm trên mặt.

Tận lực không cho chính mình quá kinh ngạc.

Thượng tướng cũng thật tốt với vị người nam tự nhiên này.

Hơn nữa hai người bọn họ cũng mới quen nhau có hai ngày.

Là bởi vì hắn là người nam tự nhiên sao?

Triệu Lâm trong lòng nghĩ.

Thượng tướng đáp ứng ở cùng Diệp Tiêu.

Hoặc là thượng tướng tới chỗ này, hoặc là đi nhà của thượng tướng.

Để suy xét đến an toàn, kết hợp với ý tưởng của Diệp Tiêu.

Một giờ sau, đóng gói dụng hàng ngày của Diệp Tiêu.

Chạy tới nhà Tô Yên ở nội thành.

Diệp Tiêu ngồi trên xe quân khu.

Bệnh phục trên người cũng được thay.

Hắn nỗ lực để bản thân trấn định một ít.

Ngồi yên trên vị trí.

Sau đó, Tô Yên cũng ngồi vào.

Cô kéo lại tay Diệp Tiêu đang khẩn trương mà nắm chặt góc áo.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, không biết như thế nào bất an trong lòng bắt đầu biến mất, trấn định xuống.

Từ bệnh viện quân khu đến nhà Tô Yên cũng không tính xa.

Ước chừng mười lăm phút lộ trình.

Rất mau đã tới rồi.

Một căn biệt thự hai tầng liền xuất hiện ở trước mắt Diệp Tiêu.

Tô Yên từ trên xe đi xuống.

Hai ngày này, cô vẫn luôn ở quân khu.

Đây là lần đầu tiên cô về nhà sau khi tiến vào vị diện này.

Nhìn biệt thự trước mắt.

Xung quanh đều được an trí hệ thống phòng ngự điện tử.

Thuộc về cấp bậc cao nhất quốc gia.

Trừ bỏ dùng chìa khóa, người bình thường không có khả năng tiến vào.

Mà ở ngay lúc này, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được một phần lễ vật thần bí."

Tô Yên chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Không biết vì cái gì, nghe thanh âm Tiểu Hoa, hình như hưng phấn hơn trước rất nhiều.

Cứ cảm thấy cái lễ vật thần bí này không đơn giản.

Sau đó, liền nghe Tiểu Hoa hưng phấn nói

"Ký chủ, chị mau đi vào trong nhà, mau vào đi."

Dưới sự thúc giục của Tiểu Hoa, Tô Yên mở cửa ra.

Mới vừa đi vào, liền thấy một người máy điện tử chậm rãi xuyên qua phòng khách đi tới trước cửa.

Thân người máy là màu trắng, hình trụ, đại khái cao tới cẳng chân Tô Yên.

Người không cẩn thận nhìn sẽ rất dễ nhầm thành cái thùng rác.

Người máy cực kỳ nhân cách hóa, trong màn hình phía trên có hai cái ký hiệu "◕_◕" coi như đôi mắt.

Sau đó, liền nghe được một giọng nam điện tử non nớt

"Leng keng, hệ thống 210 Tiểu Hoa vì ngài phục vụ."

Tô Yên nhìn cái người máy kia thật lâu.

Tiểu Hoa.....

Cô nghe cái này tên này.

Tiếp đó, vươn chân đạp nó một cái.

Người máy Tiểu Hoa đột nhiên không kịp phòng ngừa, ầm ngã xuống trên mặt đất.

Người máy hét lên một tiếng.

Từ hai sườn vươn hai cái tay bằng dây kim loại, tự nâng mình dậy.

Người máy Tiểu Hoa

"Hừ!"

Hừ một tiếng xong, nó xoay người chạy sang một bên.

Trong đầu Tiểu Hoa thanh âm vang lên

"Ký chủ, chị vì sao muốn đánh em?"

Thanh âm ủy khuất chất vấn vang lên.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Ta chỉ là muốn xác nhận một chút, rốt cuộc có phải em hay không thôi."

"Là em a, người máy 210 Tiểu Hoa chính là em. Ký chủ, bất ngờ không nha ~~~"

Từ lời nói là có thể đủ cảm nhận được Tiểu Hoa rất vui vẻ.

So sánh với kinh ngạc, cô càng muốn biết vấn đề khác

"Em về sau đều là hình dạng này?"

"Tiểu Hoa chỉ có ở vị diện này mới có thể. Thế giới sau, vẫn giống trước kia, chỉ có thể nói chuyện trong đầu cùng ký chủ thôi."

Nói xong, Tiểu Hoa cho rằng ký chủ nhà mình sẽ thất vọng khổ sở.

Thế là an ủi nói

"Ký chủ, không cần khổ sở, về sau em sẽ còn có cơ hội có thể bám vào người a."

Tô Yên

"Ta không khổ sở, chỉ là cảm thấy, nuôi hơi nhiều sủng vật."

Tiểu Hoa

".... Em không phải sủng vật, em là hệ thống cực kỳ thông minh."

Bình luận

Truyện đang đọc