NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, Quân Vực liền giơ bàn tay ra

"Tiểu Quai, tay ta đau."

Trêи mu bàn tay hắn có một chỗ tím bầm, có lẽ là vừa rồi Tang Minh đánh nhau với Họa Nhu gây nên.

Tô Yên nhìn thoáng qua

"Chịu đựng một chút."

Vừa dứt lời, khuôn mặt của Quân Vực liền vô cùng u oán.

Chịu đựng?

Bao nhiêu năm qua, Tiểu Quai chưa từng nói với hắn lời như vậy.

Hắn ôm chặt lấy Tô Yên, giống như chỉ vô tình hỏi

"Lúc ta không có ở đây, con rắn ngốc kia câu dẫn Tiểu Quai sao?"

Tô Yên sửng sốt

"Sao cơ?"

Quân Vực lẩm bẩm

"Tiểu Quai đối xử với con rắn ngốc đó rất tốt. Hiện giờ cũng không nhiệt tình với ta như trước nữa."

Giọng nói của hắn u oán thê lương, làm người ta nghe mà sinh ra cảm giác đau lòng.

Tô Yên sợ hắn lại nói ra điều gì không bình thường, bèn mau chóng đáp một câu

"Không có"

Sau đó nàng liền cầm tay hắn lên, nhẹ nhàng xoa xoa vết máu bầm trêи mu bàn tay hắn.

Quân Vực nói một câu

"Quả nhiên con rắn ngốc kia đã câu dẫn nàng."

Tô Yên

"······"

Nàng nhìn Quân Vực còn muốn nói tiếp, nhanh trí duỗi tay, che kín miệng hắn, kéo hắn đi tới trước mặt Họa Nhu.

Tô Yên nói

"Ngươi đã chết, giờ chỉ là một mảnh hồn phách, hẳn là nên trở về nơi ngươi nên đến rồi."

Họa Nhu vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, quấn quấn sợi tóc.

"Nơi nên đến?"

Họa Nhu mơ màng một khắc, sau đó chớp mắt, trong ánh mắt của cô ta tràn ngập hận ý.

"Ta biết, các ngươi đều muốn ta chết. Ta không sợ hồn phi phách tán. Nhưng trước khi ta chết, những người hại ta đều phải nhận báo ứng!!"

Họa Nhu gào lên, âm thanh có thể nói là tê tâm liệt phế, trong giọng nói của cô ta tràn ngập thù oán.

Tô Yên ra tiếng

"Ai là kẻ thù của ngươi?"

Nghe thấy Tô Yên nói vậy, Họa Nhu cười lạnh

"Kẻ hại ta có rất nhiều a. Ta lớn lên xinh đẹp, bọn họ đều có ý đồ đen tối với ta. Ta gả cho tướng công, đương nhiên là muốn một lòng một dạ với chàng tới già.

Bọn họ cố ý muốn chàng hiểu lầm ta dan díu với người khác. Làm chàng càng ngày càng xa cách ta, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn một thứ đồ dơ bẩn!!"

Họa Nhu càng nói càng tức giận.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Vậy cũng thôi đi, bọn họ bẫy ta, cố ý tới nhà ta tìm chàng uống rượu, một hai bắt ta phải bồi rượu, còn lén hạ dược trong chén.

Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trêи giường cùng nam nhân khác.

Chàng cực kỳ hận ta. Ta thừa nhận, là ta có lỗi với chàng.

Cho nên sau đó ta bị rạch mặt, bị vứt xuống sông, cũng chưa từng cầu xin chàng cứu mạng. Nhưng những kẻ đó, bọn chúng mới là ác nhân, bọn chúng đều đáng chết!!!"

Họa Nhu nói xong, trong mắt tràn ngập máu đỏ.

Tô Yên mở miệng muốn nói chuyệm, liền cảm thấy lòng bàn tay của mình bị người nào đó hôn hôn cắn cắn.

Ngẩng đầu lên liền thấy Quân Vực chăm chú nhìn nàng, nghiễm nhiên là hắn chẳng buồn để ý chút nào đến chuyện của Họa Nhu.

Tô Yên buông tay ra, hỏi hắn

"Chàng cảm thấy sao?"

Quân Vực ôm lấy Tô Yên, lười biếng nhác lên tiếng

"Sao?"

"Chàng cảm thấy cô ấy là đang báo thù sao?"

Quân Vực gật đầu, hôn một cái lên mặt Tô Yên, chậm rãi nói

"Tướng công của ả, không tốt."

Họa Nhu đứng bên cạnh nghe thấy lời này, bắt đầu kϊƈɦ động gào lên

"Ngươi nói bậy!! Tướng công của ta đối với ta ôn nhu chăm sóc, ta chưa bao giờ hối hận đã gả cho chàng."

Tô Yên mờ mịt

"Tướng công không tốt? Vì sao?"

Tô Yên nghe không hiểu kẻ đó có điều gì không tốt.

Quân Vực lại hôn Tô Yên một cái

"Gã đồng ý để cho ả đi bồi rượu."

Tô Yên nghe xong, vẫn không hiểu.

Quay đầu hỏi Họa Nhu

"Tướng công của ngươi bảo ngươi đi bồi rượu?"

Họa Nhu vừa nghe, lập tức phủ quyết

"Sao có thể?? Là đám người kia lấy tiền tài quyền thế ra bức ép, chàng không thể không nhún nhường. Đám người ra vẻ đạo mạo này, đều phải chết."

Bình luận

Truyện đang đọc