NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc nâng lên đôi mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Cùng Tô Yên liếc nhau.

Trên mặt cảm xúc không rõ, thanh âm nhàn nhạt

"Bổn vương đang thương nghị triều chính."

Nếu là những người khác, nghe một câu như thế, đã sớm sợ tới mức quỳ trên mặt đất.

Tô Yên duỗi tay, đẩy đẩy chén thuốc kia

"Vẫn còn nóng."

Vũ Văn Húc môi mỏng nhẹ nhấp, nhìn nàng, ánh mắt trầm lặng, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn còn chưa nói chuyện, nhưng những quan văn đó đã nhìn không được

"Làm càn!!"

Đánh một phách vào ghế dựa rồi đứng lên.

Nâng ngón tay chỉ vào Tô Yên, đại khái là quá tức giận, thế cho nên ngón tay đều run run

"Nha đầu từ đâu tới?! Vô lễ như thế?"

Quan văn kia không biết nên nói cái gì.

Rốt cuộc vẫn là lần đầu gặp được kẻ dám ở trước mặt Vương gia to gan lớn mật, không quy củ như thế.

Mà việc phía sau càng làm cho quan văn kia trước mắt biến thành màu đen.

Chỉ thấy Vương gia từ trước đến nay độc ác lạnh nhạt, lại không biết vì sao, không những không đem người kéo ra ngoài chém đầu, ngược lại bưng nước thuốc đặc sệt kia lên uống.

Khiến người không thể tin được.... Hắn lại nghe lời như thế.

Chờ đến khi hắn một hơi uống xong chén thuốc kia, mày nhíu một chút.

Hắn còn chưa nói chuyện, liền nghe được bên cạnh truyền đến một trận tiếng vang.

Một viên kẹo đường được đưa tới bên môi.

Bên cạnh vang lên thanh âm

"Là đường, ngọt."

Vũ Văn Húc mí mắt giật giật.

Chưa nhìn thần sắc Tô Yên.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Nhóm quan văn cứ như vậy không thể tin tưởng nhìn thấy, Vương gia nhà bọn họ hé miệng, thành thành thật thật ăn luôn viên kẹo đường phấn nộn nộn kia.

Tô Yên nhìn hắn yết hầu trên dưới lăn lộn, xác nhận đang ăn đường.

Sau đó, thu thập chén sứ, lui sau một bước.

Hành lễ, rồi bưng khay đi ra ngoài.

Vốn dĩ, Vũ Văn Húc sắc mặt đã không còn âm trầm như lúc trước.

Nhưng thấy Tô Yên một tiếng hỏi han cũng không có, quay đầu liền đi, thần sắc vừa mới hòa hoãn, ngược lại liền trở nên càng thêm âm trầm.

Nhìn bóng dáng Tô Yên, con ngươi đen nhánh kích động.

Bỗng nhiên, Tô Yên bước chân tạm dừng.

Nàng quay đầu, muốn nói cùng Vũ Văn Húc cái gì.

Giật giật môi, nhưng thấy nhiều người đều nhìn chằm chằm nàng như vậy.

Lại không nói gì nữa.

Nàng do dự trong một cái chớp mắt, hắn còn có việc bận.

Dựa theo đạo lý mà nói, hắn uống dược rồi thì nàng không nên lại quấy rầy.

Nhưng là....

Nghĩ nghĩ, nàng lại đi trở về trước mặt Vũ Văn Húc.

Tới gần hắn, hạ giọng nói

"Chàng buổi tối hôm nay là muốn đi về cùng ta dùng bữa, hay là muốn ở chỗ này ăn?"

Vũ Văn Húc buông xuống ánh mắt, che khuất mí mắt kích động.

Tô Yên thấy hắn chậm chạp không nói lời nào.

Nhìn lại bộ dáng những người này như hổ rình mồi.

Chẳng lẽ, là hắn muốn trở về ăn, nhưng mà công vụ quấn thân không rời đi được?

Nàng thanh âm lại đè thấp hơn, lôi kéo vạt áo hắn, lại sát vào chút.

"Nếu là muốn, chàng liền nói một tiếng. Đến lúc đó ta có thể tìm cái cớ gọi chàng đi."

Nàng thanh âm mềm ấm, nghiêm túc ra chủ ý.

Sau đó lại nói

"Còn có, miệng vết thương của chàng phải đổi dược. Bằng không miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu."

Nói xong, hình như cảm thấy....hắn chiều nay nhất định phải trở về phòng đi.

Khẩu khí lập tức thay đổi, không còn là bộ dáng thương lượng như vừa rồi.

Lôi kéo tay áo hắn, khẩu khí cường ngạnh không ít

"Bữa tối phải đi về ăn, ta sẽ đến gọi chàng."

Vốn đang cho rằng hắn sẽ cãi lại.

Chỗ nào biết, Tô Yên vừa vặn nhìn đến Vũ Văn Húc cong cong khóe môi, sau đó ra tiếng đồng ý

"Ân"

Nàng chính là biết.

Có người nào thích ở thư phòng dùng bữa đâu?

Tân đế đăng cơ, hắn tay cầm quyền cao đương triều nhiếp chính, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, nhất định là bận rộn.

Bình luận

Truyện đang đọc