NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: nad

Beta: Tinh Niệm

Sắc mặt An Đồng lập tức tái nhợt, thân thể đang quỳ lung lay sắp đổ.

An Túc ở bên cạnh hai tay ôm quyền, mở miệng

“Thiếu chủ, thuộc hạ không mảy may dám động tới nàng.”

Nói xong, An Túc cúi đầu

“Thuộc hạ biết tội.”

Nói xong một lúc lâu sau, lệ khí xung quanh Quân Vực dần dần tan đi.

Hắn rũ mắt, lấy ra một cái hộp nhỏ từ cổ tay áo.

Mở ra rồi thưởng thức hạt châu rực lửa kia.

Mí mắt buông xuống, lệ chí lay động, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Tự đi lãnh phạt.”

Lời vừa nói ra, An Đồng quỳ trêи mặt đất, cuối cùng vẫn cúi đầu

“Vâng”

······

Lúc Tô Yên tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được khuôn mặt nghiêng đang ngủ của Quân Vực.

Nàng ngồi dậy.

Sau đó dừng một chút, hơi đỡ eo.

Vừa cúi đầu liền thấy được trêи cổ tay mình loang lổ dấu hôn.

Bỗng nhiên, bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay của nàng.

“Thân thể này của Tiểu Quai cũng thật kém. Tối hôm qua mới một canh giờ thôi mà đã ngất xỉu. Còn ngủ tới giờ.”

Giọng nói chậm rãi, khi nói chuyện, lại ôm Tô Yên vào lòng.

Quân Vực vẫn chưa mở mắt ra.

Tô Yên vốn định nói gì đó.

“Ta...”

Mới vừa nói một chữ, liền nghe được tiếng Quân Vực ho khan.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Chàng có sao không?”

Đại khái là do ngàn năm trước Quân Vực hồn phi phách tán ngay trước mắt nàng.

Thế cho nên chỉ thấy hắn có chút gió thổi cỏ lay (*biến động nhỏ), nàng đều sẽ khẩn trương.

Quân Vực

“Có.”

Tô Yên nhíu mày

“Thương thế của chàng còn chưa khỏi hẳn? Cần dược liệu gì?”

Quân Vực mở mắt, mặt đối mặt với Tô Yên.

“Ngàn năm nay Tiểu Quai chạy đi đâu? Cửu Trọng Thiên đến Thâm Uyên Ma Vực, nơi nào cũng không tìm được nàng.”

Tô Yên thành thành thật thật trả lời

“Ta ở Minh Giới.”

Quân Vực duỗi tay, kéo dây lưng của Tô Yên, kéo từng chút từng chút một

“Thật sao?”

Tô Yên duỗi tay nắm lấy nút thắt dây lưng, để hắn không mở ra được.

Sau đó gật đầu

“Ừm”

“Từ mười tám tầng địa ngục ở Minh Giới, đến chỗ ở của Minh Vương cũng đều lật tung lên. An Đồng An Túc cũng chưa từng nhìn thấy nàng.”

Quân Vực ôm Tô Yên.

Hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nàng một cái, chờ nàng trả lời.

Tô Yên thực nghiêm túc

“Ta thật là ở đó. Ta ở địa lao Minh Giới.”

Nói rồi Tô Yên bỗng nhiên ngừng lại.

Nàng hỏi

“Ta ngủ bao lâu?”

“Sáu canh giờ.”

Nói xong, Quân Vực ôm Tô Yên, lại muốn cởi áo của nàng.

Tuy không thể làm gì, nhưng là ôm một cái cũng tốt.

Hắn nhớ nàng mấy trăm năm, mãi mới có thể chạm đến người nha.

Hắn thấy Tô Yên kéo lại nút thắt áo liền dựa sát vào

“Chẳng lẽ Tiểu Quai không muốn da thịt chi thân cùng ta?”

(da thịt chi thân: tiếp xúc da thịt)

Hắn ân cần dụ hoặc.

Kết quả ······.

Tô Yên mặc xong quần áo liền rời giường chạy ra ngoài tẩm điện.

Nàng mở miệng nói

“Ta tìm một người trước, sau đó lại da thịt chi thân.”

Nàng nói tương đối nghiêm túc.

Nói xong, cũng đã chạy ra khỏi tẩm điện.

Sau đó, nụ cười trêи mặt Quân Vực cứng ngắc.

Hắn nắm chặt tay.

Ừm, tìm người.

Lúc Tiểu Quai đi cũng không nhìn hắn chút nào.

Người nàng nói, có vẻ rất quan trọng.

Ít nhất, so với da thịt chi thân cùng hắn quan trọng hơn.

Nghĩ vậy, Quân Vực càng cười không nổi.

Chẳng lẽ là đi tìm tên Chủ Thần Phi Sắc gì đó?

Hôm qua thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ trêи con đường nhỏ kia, nhìn là biết tên kia chẳng phải thứ gì tốt.

Trêи Cửu Trọng Thiên hay đồn đãi ra sao?

Ồ, đúng rồi, thần lực của Chủ Thần Phi Sắc cùng Chủ Thần Tô Yên là cùng một mạch, lưỡng tiểu vô sai, thần tiên quyến lữ?

(Lưỡng tiểu vô sai: nghĩa giống thanh mai trúc mã; Thần tiên quyến lữ: cặp đôi thần tiên)

Nghĩ vậy, Quân Vực ngồi không yên, đuổi theo hướng Tô Yên rời đi.

Hôm qua, hắn không nên giả vờ rộng lượng như vậy mà thả cái tên kia về Cửu Trọng Thiên!

Bình luận

Truyện đang đọc