NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa ngồi ở đối diện Tô Cổ.

Hai người không quá thành thạo dùng dao nĩa ăn bò bít tết.

Chỉ nghe lách cách lang cang tiếng dao nĩa luân phiên chạm vào nhau.

Tiểu Hoa ủy khuất nói

"Em không muốn ăn bò bít tết, em muốn ăn bánh kem, muốn ăn chocolate."

Tô Yên nhìn nó

"Không có."

Tiểu Hoa chu chu miệng

"Hừ!"

Ngồi ở trên ghế lắc tới lắc lui hai chân ngắn nhỏ.

Một lát sau, cô nói

"Trường học cho các em đã định rồi, tiểu học Đế Đô. Tô Tiểu Hoa học lớp 1, Tô Cổ học lớp 5."

Tô Tiểu Hoa nghi hoặc

"Vì sao là tiểu học mà không phải nhà trẻ?"

Tô Yên nghiêm túc nói

"Các em hai người ở cùng một trường học, đưa đón càng tiện."

Tô Tiểu Hoa nghe xong, không có phản bác.

Được rồi, ở đâu cũng giống nhau cả.

Dù sao nó đều chưa từng học qua.

Thực mau, Tống Du Cảnh đi xuống tới.

Hắn ăn mặc tinh tế gọn gàng, không chút cẩu thả.

Khi đi đến phòng ăn, nhìn thấy Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa,  hắn sửng sốt một chút.

Nhưng mà thực mau, hắn kéo ghế dựa bên cạnh ra, ngồi xuống.

Bảo mẫu rất nhanh đã đem một phần thịt bò đến trước mặt hắn.

Ba phần chín.

Thịt bò vẫn còn dính máu.

Tức khắc, vẻ mặt Tô Tiểu Hoa trở nên hoảng sợ.

Nó nhìn nhìn đĩa thịt bò của mình.

Ưm, nó ăn cái này, hình như tốt hơn rất nhiều a.

Lúc này, Tống Du Cảnh rốt cuộc chủ động nói chuyện cùng Tô Yên

"Bọn họ là ai?"

Tô Yên

"Em trai em, đứa nhỏ tên Tô Tiểu Hoa, đứa lớn là Tô Cổ. Bọn họ muốn ở chỗ này một đoạn thời gian."

Tống Du Cảnh nghe xong gật đầu.

Cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn cúi đầu, tiếp tục ăn bò bít tết của mình.

Ăn xong.

Tống Du Cảnh chuẩn bị rời đi.

Tô Yên cắn một ngụm thịt bò.

Duỗi tay kéo lại tay hắn.

Tống Du Cảnh sửng sốt.

Sau đó nhìn cái tay đang bị lôi kéo của mình.

Tô Yên nuốt xuống bò bít tết, nói

"Em đã khử trùng."

Giọng nói vang lên, ánh mắt Tống Du Cảnh mới rời khỏi cánh tay kia.

"Chuyện gì?"

"Không phải anh chuẩn bị đi làm sao?"

" Ân"

Hắn trả lời.

Tô Yên đứng lên, ôm ôm hắn.

Cả người Tống Du Cảnh lại lần nữa cứng đờ.

Tô Yên ngồi xuống, nói

"Thuận buồm xuôi gió."

Nói xong, cô buông lỏng tay ra.

Lực chú ý lại lại lần nữa đặt trên bàn ăn.

Kết quả là, Tống Du Cảnh cứ cứng đờ như vậy, đi ra cửa lớn.

Hắn vừa đi, Tô Tiểu Hoa tức khắc hóa thân thành chuyên gia tình yêu, bắt đầu phân tích.

Biểu tình nghiêm túc cực kỳ, mỗi tội tiếng nói lại rất non nớt.

Thoạt nhìn chỉ cảm thấy khôi hài, cũng không có nửa điểm thuyết phục.

"Ký chủ ······ chị, nam chủ đại nhân vừa thấy chính là người cá tính lãnh đạm, cho nên ký chủ cần phải nhiệt tình như lửa, thế công hung mãnh, khẳng định có thể một giây bắt lấy người!"

Lúc nói, khí thế rất cao.

Nhưng mà chân nhỏ vừa giẫm một cái liền đạp vào không khí, Tiểu Hoa tức khắc ngã xuống gầm bàn ăn.

Tô Cổ liếc Tô Tiểu Hoa một cái, hắn vươn tay trái, sờ sờ Tô Tiểu Hồng  đang quấn quanh ở trên cổ tay mình.

"Nếu là ta, ta sẽ nhìn xem có địch nhân khác đang uy hiếp hay không. Nếu có liền diệt địch nhân trước, sau đó lại tùy thời mà động."

Tô Cổ vừa mở miệng, ý vị luật rừng* dày đặc.

*丛林法则: Luật rừng hay còn gọi là Tùng lâm pháp tắc: ý chỉ quy luật sinh sống cơ bản, cá lớn nuốt cá bé.

Cùng lý luận suông của Tiểu Hoa chính là hai loại người.

Hai người nói xong đều nhìn về phía Tô Yên.

Tựa hồ là muốn xem Tô Yên sẽ chọn loại phương pháp nào.

Nửa ngày sau.

Tô Yên ăn xong bò bít tết.

Buông dao nĩa trong tay xuống.

Cô nhìn hai tên nhóc đối diện, nói

"Nên đi học rồi."

Hai nhóc kia từ ghế trên đi xuống.

Lấy hai cái cặp sách một đen, một lam ở trên sô pha.

Sau đó đi ra bên ngoài.

Chờ tiễn hai tên nhóc kia đi.

Cô suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó ra cửa.

Chuyện thứ nhất chính là muốn đi mua một bó hoa.

Loại chuyện theo đuổi người này, cô rất ít làm.

Nhưng hiện tại, cần phải làm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc