NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: nad

Beta: Thanh Hoa

Bạn học Tiểu Hồng hưng phấn gật gật đầu.

“Đúng.”

Nói xong, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Tô Cổ, bộ dáng như đang chờ khen ngợi.

“Ta, ưm.”

Một chữ mới vừa ra khỏi miệng, Tô Cổ liền đem bánh bao trong tay nhét vào miệng nó.

Sau đó ‘cứu vớt’ Tiểu Hoa ra khỏi tay tiểu Hồng, cất vào trong một cái hộp gỗ.

Tiểu Hồng không phục.

Tô Cổ lãnh đạm nói

“Nếu ngươi trộm hộp đi, tiếp tục gỡ tơ của nó, ta liền lột da rắn của ngươi.”

Tiểu Hồng vừa nghe xong, nháy mắt liền héo

“Hừ.”

Sau đó răng rắc răng rắc cắn bánh bao trong tay.

Ừm, bánh bao ăn thật ngon.

Sau khi ăn xong hai miếng bánh bao.

Cảm xúc không vui của Tiểu Hồng liền tan thành mây khói, một lòng một dạ đều hướng về bánh bao.

Thời gian trôi qua, ngày tôn chủ tương lai của Thâm Uyên Ma Vực đăng cơ sắp tới.

Toàn bộ Thâm Uyên Ma Vực đều tiến vào trạng thái vô cùng nhộn nhịp.

Tiểu Hồng ngồi ở trước cửa khách điếm, chín ngày liền gặm bánh bao.

Ăn đến hai bên nước mắt lưng tròng, Yên Yên khi nào mới về?

Lại nói một bên khác, trong cung điện Ma Vực.

Cung điện to lớn, tráng lệ huy hoàng như vậy, thế mà trong sân viện của nó chỉ có một cây hoa đào trụi lủi đứng ở chính giữa, lay động theo gió nhẹ.

Chính lúc an tĩnh này, không khí bỗng xoay chuyển, xuất hiện một lỗ đen.

Từ trong lỗ đen, ba người đi ra.

À, nói ba người đi ra cũng không đúng lắm.

Là hai nữ tử, nhân tiện trong tay còn kéo một nam nhân.

Nam Nhiễm một thân áo đỏ, chân trần đạp lên trêи mặt đất.

Mắt cô nhìn chung quanh, trong ánh mắt tràn đầy thú vị.

Ừm.

Chỗ này thú vị hơn địa lao cũ kĩ của cô nhiều.

Nam Nhiễm tiện thay thả nam nhân mà mình giữ ra.

Nam nhân bị đánh bầm dập mặt mũi, đôi tay bị trói.

Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, tràn đầy phẫn nộ, cắn chặt răng nóm

“Ngươi đừng quên, ngươi cuối cùng vẫn phải về địa lao kia, Nam Nhiễm, ngươi tốt nhất nghĩ cho kỹ, đừng có mà tự mình tìm đường chết.”

Nam Nhiễm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, sau đó dựa qua, đầu đặt trêи bả vai cô.

“Làm sao bây giờ? Ta giúp cô, về sau ta sẽ phải chịu khổ.”

Không biết vì sao sắc mặt Tô Yên có chút tái nhợt, trêи môi không còn chút huyết sắc nào.

Một chuyến đi này, sắc mặt lại càng kém.

Tô Yên nghiêm túc

“Cô có thể lựa chọn không quay về.”

Nam Nhiễm nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Tô Yên, ngữ điệu lười nhác nói

“Không quay về? Ở bên cô?”

Tô Yên gật gật đầu.

Nam Nhiễm rũ mắt xuống

“Ý kiến này ······”

Trông như đang suy xét.

“Ta miễn cưỡng đồng ý.”

Nói xong, cô nâng chân lên, dẫm lên đùi nam nhân kia.

Răng rắc một tiếng, thanh âm giòn giã vang lên.

Nam nhân kêu lên một tiếng, cắn chặt răng đầy oán hận.

“Nam Nhiễm! Ta muốn giết ngươi!!!!”

Nhưng mà tiếng nói vừa dứt, phịch một tiếng, đã bị Tô Yên đánh hôn mê.

Nam Nhiễm nâng chân đá đá nam nhân trêи mặt đất.

À, đây là một trong số mấy ca ca của cô, Nam Minh.

Cô dựa vào cây đại thụ phía sau.

“Nếu không phải nhờ vào lực lượng của ngươi để xuyên qua các nơi, thật muốn chôn ngươi ở nơi này.”

Tô Yên không có thần lực không thể tùy ý xuyên qua các thế giới.

Nam Nhiễm cũng không.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đi tìm một người làm được.

Nói ra cũng khéo.

Các nàng từ Địa Ngục Dung Nham ra, vừa vặn gặp Nam Minh, ngẫu nhiên liền mang hắn theo tới Thâm Uyên Ma Vực.

Tô Yên mở miệng

“Ta muốn đi tìm người.”

Nam Nhiễm xua xua tay, cô dựa vào bên cây, có chút mơ màng sắp ngủ.

“Chỉ cần không vượt quá 3 km, ngươi tìm ai thì tìm.”

Tô Yên xoay người, mới vừa đi được hai bước.

Bình luận

Truyện đang đọc