NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Ầm ầm.

Sấm sét vang tai trên bầu trời.

Tia sét chia đôi gần như chiếu sáng một nửa bầu trời.

Trong cơn mưa lớn, Cơ Ngọc đứng trên nền đất trống.

Vẫn chưa tìm thấy thân ảnh hắn muốn tìm kiếm.

Đi xung quanh mảnh đất trống, dẫm lên bùn rồi đi trở lại.

Chờ đến khi Cơ Ngọc trở lại trong viện, Lan Chi sớm đã ở chỗ hành lang chờ hắn.

Lan Chi cười nói

"Cơ Ngọc đại nhân, tiểu hầu gia đã trở về nơi ở của mình nghỉ ngơi, nói hôm nay sẽ không đến đây dùng bữa."

Cơ Ngọc rũ mắt, một vài hạt mưa hắt vào, dọc theo mái tóc của hắn rơi xuống đất.

Hắn dừng động tác buông dù một chút.

Sau đó, lạnh nhạt lên tiếng

"Được"

Sau khi đồng ý, đặt ô ở cửa, bước vào trong phòng.

Mưa càng ngày càng lớn.

Cơ Ngọc ngồi xuống bàn đồ ăn trước mặt.

Rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

Vẫn luôn ngồi ở đó.

Từ trưa cho đến tối.

Bữa trưa trước đó đã được đưa đi, lại thay thế bằng đồ ăn nóng hổi.

Mưa ngoài trời vẫn rơi.

Bầu trời tối tăm, nước mưa đánh rớt những bông hoa trong sân, trên đất chỉ còn lại đầy tàn hoa.

Đến giờ ăn tối.

Cơ Ngọc ngẩng đầu.

Nhìn chiếc ô trước cửa.

Vừa mới đứng dậy, Lan Chi liền bung ô đi lại.

Lan Chi cười nói

"Cơ Ngọc đại nhân, ngài còn chưa ăn sao? Vừa nãy tiểu hầu gia nói với nô tỳ bảo ngài ăn trước, hôm nay ngài ấy sẽ không đến, đợi hết mưa, ngài ấy sẽ đến tìm ngài."

Cơ Ngọc ngồi đó, nhìn mưa lớn bên ngoài.

Chậm rãi sờ lên ngực mình.

Cảm giác thật kỳ diệu.

Dường như hắn đã quen với việc Tô Yên ở bên hắn mỗi ngày, ba bữa một ngày, mỗi ngày cùng nhau ngủ.

Bây giờ trời đang mưa, đột nhiên nàng không thể đến.

Làm cho hắn có chút hoảng hốt.

Vắng vẻ, còn có một loại cảm xúc không thể tả.

Hắn không thích cảm giác này.

Loại thoát ly khống chế này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Nàng nên ở bên cạnh hắn.

......

Mưa đến nhanh, cũng đi nhanh.

Ngày hôm sau, khi Tô Yên chậm rãi tỉnh dậy trong chiếc chăn dày nặng, bầu trời bên ngoài đã sáng lên.

Nàng đỡ giường ngồi dậy.

Trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng Keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai sáng lên."

Tô Yên ngẩn người.

Đại khái không nghĩ tới.

Nàng cái gì cũng không làm.

Chỉ là trở về phòng ngủ, ngôi sao thứ hai liền sáng lên?

Nghĩ vậy, nàng đi xuống giường.

Lan Chi bên ngoài nghe được động tĩnh, lên tiếng

"Tiểu hầu gia tỉnh? Nô tỳ vào hầu hạ ngài nhé?"

Tô Yên ngồi trên ghế, nhắm mắt lại

"Được"

Nàng trả lời.

Rõ ràng, nàng đã ngủ vào buổi trưa ngày hôm qua.

Nhưng nhìn vào sắc mặt của Tô Yên, dường như ngủ không ngon.

Lan Chi đẩy cửa bước vào, hầu hạ Tô Yên rửa mặt chải đầu trang điểm.

Lan Chi cẩn thận nhìn Tô Yên, lên tiếng

"Hầu gia, ngài có đói bụng không? Hay là, ngài ăn trước? Nô tỳ phân phó đầu bếp làm một ít thức ăn cho ngài. "

Tô Yên chớp chớp mắt, vốn đang muốn đi tìm Cơ Ngọc cùng ăn cơm.

Nhưng còn phải chuẩn bị, vậy ăn xong lại đi tìm hắn.

Nghĩ vậy, nàng gật đầu

"Được"

Chẳng mấy chốc, bữa sáng đã được chuẩn bị.

Lan Chi một bên hầu hạ Tô Yên, một bên cúi đầu vui mừng nói

"Tiểu hầu gia, hôm qua nô tỳ nhìn ra được, Cơ Ngọc đại nhân thật sự rất quan tâm đến ngài."

Tô Yên cắn một miếng bánh bao nhỏ.

"Tại sao?"

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Lan Chi

"Hôm qua, Cơ Ngọc đại nhân sợ ngài bị mất mưa, đã dầm mưa tìm ngài rất lâu. Sau khi trở về, nghe được nô tỳ truyền lời, nói ngài sang bên này ngủ, chính là mất mát một trận lâu a."

Bình luận

Truyện đang đọc