NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Ở nơi này rất hiếm khi có một trận mưa.

Thú nhân đều vì cơn mưa này mà cảm thấy cao hứng.

Tô Yên từ trên tảng đá đi xuống dưới.

Trên bầu trời chốc lát đã phủ đầy mây đen.

Xem ra cơn mưa này sẽ ập đến nhanh thôi.

Tô Yên đi vào trong sơn động.

Vừa đi vừa nói

"Cesar, em muốn ở một mình trong sơn động."

Cesar nghe Tô Yên nói, cảm thấy không thể hiểu được.

Hắn lắc đầu

"Không thể."

Ai biết những tên thú đực xấu xa kia có phải đang theo dõi tiểu giống cái nhu nhược của hắn hay không.

Tô Yên có điểm bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.

Cô biết, hắn ở trong lòng lo lắng an nguy của mình.

Đồng dạng, cô cũng sợ chính mình sẽ làm tổn thương đến hắn.

Giffy xuất hiện làm nhiễu loạn đầu óc của cô.

Cô cũng không biết mình có thể làm ra chuyện tổn thương đến hắn hay không.

Chỉ là hy vọng, trận mưa này qua đi, cô sẽ không làm ra chuyện khiến chính mình hối hận.

Cô nhìn Cesar nhướng mày, bộ dáng cố chấp.

Tô Yên nhường nhịn nói

"Em ghét mưa, ngày mưa không thích cùng người khác nói chuyện, cũng không thích bị người khác quấy rầy."

Cesar sau khi nghe xong.

Không biết như thế nào sắc mặt hình như có chút xấu.

Nhưng hắn vẫn chưa hề nói cái gì.

Chỉ là trừng mắt nhìn Tô Yên thêm một cái.

Cái gì gọi là không thích cùng người khác giao lưu, không thích bị người khác quấy rầy.

Hắn là người khác sao?

Hắn là giống đực của cô.

Rõ ràng là cô theo đuổi hắn, còn yêu cầu hắn cùng cô sinh nhóc con.

Hiện tại đã theo đuổi tới tay, hắn liền biến thành người khác?

Nhớ lại trước kia cô còn ăn vạ ngủ trên bụng hắn, một chút cũng không có giác ngộ hắn là người khác đâu.

Cesar hừ một tiếng.

Chỉ đứng ở cửa động, quay đầu nhìn về phía bên ngoài.

Tuy rằng biểu tình của hắn thực xấu.

Nhưng vẫn tôn trọng ý tứ của Tô Yên.

Không tính toán đi theo cô vào trong động.

Tô Yên nhịn không được nhếch môi lộ ra nụ cười nhẹ.

Đến sau lưng hắn ôm một chút.

Tiếp theo, đi vào trong sơn động.

Đến trước mặt đống rơm rạ.

Kéo bộ quần áo đêm qua Cesar cho cô.

Phủ lên trên người mình.

Tí tách, tí tách.

Giọt mưa thứ nhất rơi xuống, rơi ở trên đầu Cesar.

Hắn ngẩng đầu xem.

Thái dương sớm đã bị mây đen phủ đầy che kín không thấy cái gì.

Mưa to xôn xao tầm tã rơi xuống.

Giống như đã kìm nén rất lâu, hiện giờ rốt cuộc kìm không được.

Lỗ tai Cesar dựng thẳng lên, vẫn luôn nghe động tĩnh trong động.

Kết quả tiểu giống cái của hắn tiến vào trong động liền không có âm thanh nào phát ra nữa.

Chỉ có tiếng thở thật nhẹ.

Là ngủ rồi sao?

Cesar nghĩ như vậy.

Vẫn tiếp tục ngồi ở cửa động.

Nhìn mưa ở bên ngoài đang trút xuống.

Mưa to rơi trên mặt đất tạo thành một dòng sông nhỏ hỗn loạn đầy bùn đất.

Dọc theo hướng sơn động chảy xuôi.

Sắc trời càng ngày càng tối tăm.

Giống như, tại nơi núi rừng này, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Không biết trời mưa bao lâu.

Ba giờ?

Bốn giờ?

Hay là một ngày?

Tô Yên không biết.

Chỉ cảm thấy trong lòng thật bực bội.

Càng ngày càng bực bội.

Rất muốn phát hết sự bực bội trong người ra.

Cesar ở cửa động.

Nhìn bên ngoài mưa to rốt cuộc dần dần đã nhỏ lại.

Ngao ô ~~

Một tiếng sói gào vang lên.

Vang vọng trong rừng cây yên tĩnh này.

Thân thể Cesar dừng một chút.

Ngẩng đầu.

Liền nhìn thấy cách sơn động không xa.

Một con sói xám thật hung mãnh đứng ở đó.

Một đôi mắt lục quang sâu kín phóng đến.

Tiếp theo, đầu sói kia lại ngẩng đầu, lần nữa kêu lên.

"Ngao ô ~~~"

"Ngao ô ~~~"

Một tiếng tiếp một tiếng.

Hơn mười phút sau.

Trước cửa sơn động, mấy chục con sói to lớn đã tụ tập ở đây.

Cesar đứng ở vị trí cửa động.

Mặt đầy sát khí.

Cesar là Bạch Hùng, là loại động vật có lực cắn và lực công kích đều cực kỳ lợi hại.

Hiển nhiên, tấn công là thiên tính của Cesar.

Chỉ là lúc này đây, hắn cũng không xông lên tấn công giống như lúc trước.

Mà chỉ đứng ở vị trí cửa động.

Nhìn những con sói xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc