NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Uyển siêu siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Lớp vỏ kẹo xen kẽ với các ngón tay, tạo ra âm thanh.

Nhìn thấy kẹo sữa này, sắc mặt Thời Thù dịu lại.

Khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười.

Khuôn mặt của hắn như hoa xuân nở rộ, bốn mùa trở về.

Lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến.

Thời Thù sửng sốt, đứng dậy đi ra mở cửa.

Thời điểm nhìn Tần Như  đứng bên ngoài.

Mí mắt hắn rũ xuống, ý cười trên khóe môi tan đi

"Có việc?"

Vị trợ lý cố gắng làm hết phận sự- Tần Như đồng chí, sửng sốt.

Tại sao nghe như, tiên sinh có chút ghét bỏ hắn??

Tần Như đi theo phía sau Thời Thù bước vào.

"Tiên sinh, ngày hôm qua có một vụ bắt cóc ở đây, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài, chúng ta cần dọn khỏi nơi này."

Thời Thù vừa nghe, nhướng mày

"Bắt cóc?"

"Vâng, chúng ta...."

Lời còn chưa nói xong.

Người từ trước đến nay luôn thờ ơ với những việc râu ria, lại chủ động hỏi

"Nói cẩn thận cho tôi nghe."

Tần Như lại lần nữa sửng sốt, gật đầu nói

"Mạnh Tắc, cháu trai út của Mạnh gia, đã bắt cóc Chu Viện, con gái duy nhất của Chu gia. Mạnh Tắc không ngờ Chu Viện là người của Chu gia ở thành phố X, chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái không có lai lịch. Chu gia sợ Chu Viện xảy ra chuyện, sợ cảnh sát không kịp thời tìm được, vì vậy họ đã tìm tới tổ chức Nhật Nguyệt,yêu cầu họ cử người đến giải cứu.

Nghe nói tổ chức Nhật Nguyệt đã phái Tinh, vị đứng đầu trong bảng xếp hạng giá trị vũ lực đi. Chu gia rất tức giận với việc này, khăng khăng đòi kiện Mạnh Tắc phải ngồi tù. Mạnh gia hiện đang phối hợp. "

Thời Thù nghe vậy, khi nghe đến tên Tinh, mí mắt giật giật.

Chậm rãi lên tiếng

"Đi điều tra tổ chức Nhật Nguyệt, cả người tên Tinh này."

"Vâng"

Mặc dù không biết từ khi nào tiên sinh bắt đầu hứng thú đến việc này.

Nhưng mệnh lệnh của tiên sinh vẫn phải tuân theo.

Hơn nữa, kể từ khi bước vào, Tần Như cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi hắn đồng ý, nói

"Tiên sinh, chiều nay có một buổi quay chụp quảng cáo quần áo nam."

Tiên sinh trầm mặc.

Có nghĩa là không phản đối.

Trước khi rời đi, Tần Như như nhìn tiên sinh nhà mình, bỗng nghĩ ra.

Trách không được cảm thấy có chỗ nào quái quái.

Tiên sinh nhà bọn họ, vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua.

Thói quen sạch sẽ của tiên tinh trước nay rất nghiêm trọng, nhìn tản mạn, nhưng thật ra rất chán ghét tùy tiện tiếp xúc cùng người khác.

Không thể chịu đựng mặc một bộ quần áo trong hai ngày liên tiếp.

Tiên sinh đây là làm sao vậy?

Đang suy nghĩ.

Liền nghe thấy thanh âm của Thời Thù

"Mang camera theo dõi đêm qua tới."

"Vâng"

Vừa nói xong, Thời Thù trầm ngâm hồi lâu

"Quên đi."

Nếu là xuất hiện theo kế hoạch, phỏng chừng các dấu vết đều đã bị xóa.

Vừa suy nghĩ, hắn vừa bóp viên kẹo sữa trong tay.

Nhìn mặt trời bên ngoài.

Tia sáng chiếu vào trên người hắn.

Hắn cong môi, đôi mắt rũ xuống.

"Tiểu Quai đã tiến bộ rồi."

Từ trước đến nay cô không che dấu ẩn nấp chuyện gì.

Hơn nữa khi cô ra tay, có rất ít đối thủ.

Sớm đã quen quanh minh chính đại đánh nhau.

Hiện tại, không chỉ bí mật tiến hành nhiệm vụ, mà còn biết ngụy trang.

Đêm qua, thế nhưng còn đánh hắn bất tỉnh, tự mình bỏ chạy.

Đối với việc đêm qua Tô Yên thiếu chút nữa bóp chết mình.

Hắn giống như đã quên rất nhanh, nhưng đối với việc Tô Yên ngày hôm qua bỏ chạy.

Vẫn luôn nhớ thương.

........

Sáng sớm hôm sau, Tô Yên mặc đồng phục đi học đến trường.

Nhà gần cho nên đi bộ mười phút đã đến nơi.

Khi cô chuẩn bị vào trong trường, nghe thấy thanh âm một đám nữ sinh hoa si thét chói tai

"A ~ ~ Thời Thù nhà chúng ta lớn lên thật đẹp trai."

Bình luận

Truyện đang đọc