NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Chờ đến lúc dạy dỗ lão già hoàng đế xong, Tô Yên muốn đứng dậy.

Cả người không có sức lực, khó khăn lắm mới có thể đứng lên.

Nàng nhấp môi, nhìn tên hoàng đế người đầy máu kia.

Tiểu Hồng bò hình chữ S đến trước mặt Tô Yên, trên đầu nó còn đội theo cái áo choàng màu trắng kia.

"Tê tê tê tê tê"

Tô Yên duỗi tay ra cầm lấy chiếc áo choàng đó, khoác lên người, nhưng chỉ một động tác như thế đã khiến nàng vô cùng mệt mỏi.

Nàng rũ thấp đầu, có chút uể oải.

Bây giờ phải trở về kiểu gì?

Ngay lúc này, động tĩnh hỗn loạn đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.

Động tĩnh không lớn, nhưng bởi vì trong phòng rất yên tĩnh, nên vẫn có thể mơ hồ nghe thấy.

Giây tiếp theo, ầm một tiếng.

Cửa phòng bị đá văng.

Nam Đường đi đầu, dẫn theo một đám ám vệ xuất hiện ngoài cửa.

Đám người xếp thành hai hàng, sau đó Hiên Viên Vĩnh Hạo rảo bước đi tới.

Gương mặt lạnh lẽo dọa người.

Trong mắt mang theo lệ khí nhàn nhạt, chỉ cần liếc một cái, đã khiến người ta cảm thấy lạnh run trong lòng.

Thời điểm hắn nhìn mấy con rắn bò qua bò lại đang nâng đầu cảnh giác nhìn họ, lông mày cau lại.

Lệ khí quanh người tản đi một chút.

Hắn đảo mắt qua cơ thể đẫm máu không thể nhìn rõ bộ dáng trên mặt đất.

Sau đó lại nhìn về phía Tô Yên đang ngồi bên mép giường.

Đôi mắt của nàng ngập nước, khi nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo xuất hiện, trên mặt đã xuất hiện một chút vui vẻ.

Bên cạnh Tô Yên, là một con rắn đang nằm im, có hoa văn màu hồng đen, to như cánh tay.

Nếu nhìn kỹ... sẽ thấy có chút quen mắt.

Con rắn kia tựa hồ cũng biết Hiên Viên Vĩnh Hạo, khi nhìn thấy hắn, tê tê tê thè lưỡi ra, cặp mắt màu tím trợn to như cái đèn lồng, đầy đe dọa.

Tưa hồ muốn dọa hắn sợ té dầm. 

Hiên Viên Vĩnh Hạo bước vào bên trong, Nam Đường duỗi tay ra ngăn lại.

"Điện hạ."

"Không sao."

Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Hạo bước về phía bầy rắn kia.

Đi ngang qua bầy rắn, đến gần mép giường, đứng trước mặt Tô Yên.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có chút ý cười, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, "Lời của bổn cung ngươi không nghe rõ?"

Tô Yên sửng sốt, sau đó nhớ lại, chiều nay trước khi đi, hắn đã nói với nàng, không cho phép nàng ra khỏi sân, bất kể là ai tới mời, đều phải chờ hắn về rồi mới tính tiếp.

Nhưng, nhưng... nàng đã sớm quẳng chuyện này ra sau đầu từ bảy đời tám kiếp trước.

Tô Yên cúi đầu xuống, giống như bé bi vừa làm sai chuyện gì đó, "Ta, ta quên mất."

Tiểu Hoa nhớ ra, nàng tất nhiên cũng nhớ ra, đâu có nghĩ tới hoàng đế sẽ làm ra loại hành động đê tiện bỉ ổi xấu xa cặn bã khốn nạn thối tha mất dạy chó má vô học dâm dê biến thái thiếu não như vậy.

Tô Yên đứng ở mép giường, áo choàng khoác hờ trên vai, nàng rũ đầu, khi nàng đột nhiên túm tay áo, áo khoác vừa mặc lên đã rơi xuống, phủ trên giường.

Sau đó..., bộ váy mỏng màu đỏ khoác trên người Tô Yên càng khiến dáng người tuyệt dẹp của nàng như ẩn như hiện bị lộ ra, hiện ra trước mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Giây tiếp theo, sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo tối sầm.

Giọng hắn càng tức giận hơn so với trước, "Quay đầu!"

Nam Đường và ám về ở phía sau ngay lập tức xoay người lại nhìn trời nhìn đất nhìn trăng, không hề nhìn vào bên trong thêm một cái nào.

Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác trên người mình ra.

Tô Yên còn tưởng hắn ra lệnh cho mình, đang định quay đầu, thì đã đã bị hắn dùng áo ngoài trùm lại như ninja lead.

Ôm nàng lên.

Hai mắt Tô Yên tràn đầy mong chờ, con ngươi lấp lánh nước.

Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc nàng, "Cố ý ăn mặc hở hang như vậy, đến đây câu dẫn phụ hoàng?"

Hắn cơ hồ là nghiến răng ken két mà nói.

Cái gì mà phong độ, cái gì ôn nhuận như ngọc, tất cả đều um ba la cút hết!

Tô Yên vội vàng lắc đầu, "Là một vị công công nói ta mặc bộ đồ này vào rồi đến đây lãnh thưởng ····"

Nàng càng nói càng nhỏ.

Khi nàng làm việc này, cũng không cảm thấy có gì sai.

Nhưng, bây giờ nhớ lại, hình như lổ hổng hơi nhiều thì phải.

Bình luận

Truyện đang đọc