NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đỡ vách tường, đứng ở chỗ đó một lúc.

Cảm nhận được cỗ suy yếu vô lực kia đang chậm rãi biến mất.

Trên người mình giống như có một chút sức lực.

Tuy nhiên, còn không có khôi phục hoàn toàn.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, giá trị thể lực của chị cao hơn mức bình thường của phụ nữ, ngay lúc này nó đang phát huy tác dụng."

Tô Yên nâng cánh tay lên, phát hiện không còn vô lực như khi nãy nữa.

Tay đặt lên nắm cửa.

Liền nghe xoạch một tiếng.

Không nghĩ tới, cửa phòng thế nhưng mở được.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Người này nhốt nguyên thân vào trong phòng tối, lại không khóa cửa lại?

Nhưng cô không biết, bởi vì nguyên thân bị tiêm thuốc vào thân thể.

Dù cho nguyên thân có bản lĩnh như thế nào cũng không có khả năng rời đi được.

Hơn nữa, thủ hạ của Phượng Quốc Nguyên rất nhiều.

Đến nay còn chưa gặp ai có thể bò ra từ trong phòng tối.

Hơn nữa, Phượng Quốc Nguyên không muốn giết Tô Yên.

Ông ta chỉ muốn cô nếm một ít khổ sở, để cô thành thật một chút.

Tô Yên đỡ cánh cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa mới mở ra, cô bước chân ra ngoài.

Liền suýt đụng phải một người.

Nhưng mà, lại có một cánh tay càng nhanh hơn.

Chắn trước mặt người kia, tiếp theo, người nọ liền được vệ sĩ mặc đồ đen bảo vệ phía sau.

Vệ sĩ mặc đồ đen muốn đẩy Tô Yên ra.

Tô Yên bởi vì thân thể bị tiêm thuốc nên có chút vụng về.

Sau đó lảo đảo lùi về sau một bước.

Theo bản năng nâng cánh tay, nắm lấy tay của vệ sĩ.

Ấn vào huyệt đạo nào đó, đang muốn dùng sức.

Nhưng vệ sĩ kia rõ ràng đã chiến đấu rất nhiều năm, ngay lập tức nhận thấy có gì đó không ổn.

Nhanh chóng rút tay về.

Bởi vì hắn ta đột nhiên rút về.

Tô Yên liền lảo đảo lùi về sau hai bước.

Đỡ vách tường, ổn định thân mình.

Sau đó, trong đầu liền vang lên thanh âm Tiểu Hoa

"Leng keng, phát hiện nam chủ công lược, Phượng Dung."

Tô Yên nghe vậy, ngước mắt lên.

Mặt đối mặt với người đàn ông đang được vệ sĩ bảo vệ.

Người đàn ông mặc quần áo màu đen rộng thùng tình, trên mặt không biểu tình.

Lông mi đen nhánh vừa cong vừa rậm, run lên run lên.

Một khuôn mặt trắng nõn tinh xảo dùng từ xinh đẹp cũng không thể hình dung hết.

Nốt ruồi lệ chí ở mắt phải đặc biệt câu nhân, liếc mắt một cái liền hấp dẫn người ta.

Người đàn ông ngước mắt lên.

Con ngươi đen nhánh, sự thù địch không chút nào che dấu hiện lên.

Hơi thở quá trắng trợn táo bạo.

Cao ngạo đến ương ngạnh.

Tiểu Hoa khẽ meo meo

"Ký chủ, nam chủ thật hung dữ."

Tầm mắt Phượng Dung rơi xuống trên người Tô Yên.

Nhìn vào quần áo thuần trắng mà cô đang mặc, trên trán còn có máu.

Đặc biệt là cô từ căn phòng tối này bước ra.

Phượng Dung nhướn mày, duỗi tay vỗ vào vệ sĩ đang che trước mặt hắn.

"Cô chính là người thà chết chứ không chịu khuất phục, là mẹ kế nhỏ của tôi?"

Thanh âm hắn nghiền ngẫm, ngón tay thon dài nắm lấy cằm Tô Yên.

Không có dùng sức.

So với áp bức, càng mang theo khuynh hướng khiêu khích dụ hoặc nhiều hơn.

Con ngươi Phượng Dung nhìn gương mặt Tô Yên, cuối cùng rơi xuống tay phải của cô.

Vừa nãy, có phải là bàn tay này thiếu chút nữa khống chế được vệ sĩ bên người hắn?

Phượng Dung cong đôi môi mỏng

"Vừa nãy, cô thiếu chút nữa làm vệ sĩ của tôi bị thương."

Đầu óc Tô Yên có chút mê man, nhưng may mắn cô vẫn còn tỉnh táo được.

Nghe thanh âm nhẹ nhàng của Phượng Dung rơi vào tai

"Hay là cô đấu với vệ sĩ của tôi đi, nếu cô thua, liền lấy cánh tay này xuống, làm thù lao đưa tôi. Được không?"

Thanh âm mang theo ác ý.

Một khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy, nhưng lời nói lại khiến tim người ta run sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc