Editor: Robinson
Hiện giờ Thái Tử nổi danh muôn nơi, trong lòng thái sư vừa vui mừng, vừa hổ thẹn.
Hắn thở dài: "Điện hạ, là vi thần ngu muội, lại xem thường bản lĩnh của ngài.
"
Lạc Thanh Hàn: "Lão sư, ta cũng chỉ là vì có vận khí tốt mà thôi, chưa nói tới bản lĩnh gì.
Ngài đừng đem việc nhỏ này để ở trong lòng, trước kia ngài dạy dỗ ta như thế nào, thì về sau này vẫn như vậy.
"
Lời này khiến thái sư trút bỏ gánh nặng trong lòng, ông mỉm cười.
"Lần này điện hạ lập công lớn, tất nhiên sẽ được ban thưởng, điện hạ mau vào cung đi thôi, Hoàng Thượng cùng các đại thần đều đang ở Nghị Sự Điện chờ ngài.
"
Nghe được lời này, Lạc Thanh Hàn nhớ lời nói của phụ hoàng trước khi hắn đi, rằng nếu hắn có thể cầu được mưa, thì ngày hắn hồi cung, ông nhất định sẽ tự mình ra nghênh đón.
Nhưng lúc này phụ hoàng đang ngồi ở Nghị Sự Điện, chắc sớm đã quên lời ước định đó rồi.
Nếu đổi là trước đây, phụ hoàng đáp ứng ra cung đón hắn song lại không tới, hắn sẽ vô cùng thất vọng.
Nhưng hiện tại, hắn vô cùng bình tĩnh.
Trên đường đi tới đây, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu tình thân không thể cùng tồn tại với quyền lực, nếu hai thứ này chỉ mang đến cho hắn sự lạnh lẽo vô tình, vậy vì sao hắn không từ bỏ thứ tình thân vô dụng kia mà vươn tới quyền lực, chả phải có lợi hơn cho hắn sao?
Từ biệt lão sư, Lạc Thanh Hàn lần nữa bước lên xe ngựa.
Đoàn xe tiếp tục hướng tới hoàng cung.
Xe ngựa vào từ cửa cung, băng qua các cung điện, cuối cùng ngừng ở phía trước Nghị Sự Điện, Thái Tử đi xuống xe, bước từng bước lên cầu thang.
Trước kia hắn đi con đường này, tâm tình gần như chết lặng, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy hoàn toàn khác trước.
Hắn ngẩng đầu nhìn về Nghị Sự Điện phía trên, bên tai phảng phất nghe được tiếng hô của dân chúng quỳ lạy trên núi, lại phảng phất nghe được giọng nói của Tiêu Hề Hề.
Nàng nói
Tương lai hắn nhất định sẽ là một hoàng đế tốt.
Bọn họ đều kỳ vọng cao ở hắn.
Kỳ vọng ấy không chỉ là sự hậu thuẫn đáng tin cậy cho hắn, mà còn thúc đẩy hắn bước tiếp về phía trước.
Bước đi của hắn ngày càng kiên định.
Ngôi vị Thái Tử đã là của hắn, mà không chỉ có vậy, đế vương bảo tọa, đều sẽ là của hắn.
Vô luận ai tới tranh giành, hắn đều sẽ không nhượng bộ!
Lạc Thanh Hàn đi từng bước vào Nghị Sự Điện.
Ở đó, các đại thần Nội Các cùng các hoàng tử đều sôi nổi quay đầu lại nhìn hắn.
Lạc Thanh Hàn dường như không để tâm đến những ánh nhìn phức tạp đó, vững bước về phía trước, thực hiện một đại lễ hướng về phía người đang ngồi uy nghi trên cao kia.
"Nhi thần may mắn không làm nhục mệnh, đã cầu mưa được cho bốn quận phương nam, tình hình hạn hán đã được giải quyết!"
Hoàng đế lúc này tâm tình vô cùng phức tạp.
Chuyện ông không dám làm, Thái Tử lại làm được.
Điều này có nghĩa là, ông thật sự già rồi?
Hoàng đế cười nói: "Thái Tử mau đứng lên, lần này phương nam có thể giải trừ khô hạn, đều là công lao của ngươi, trẫm nhất định phải thưởng lớn, ngươi nói xem, ngươi muốn thưởng gì?"
Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm nói: "Nhi thần áo cơm vô ưu, không muốn điều gì, nếu phụ hoàng nhất định phải ban thưởng thứ gì đó, vậy mong phụ hoàng giao Lại Bộ hoặc Hình Bộ cho nhi thần.
Nhi thần lần này nam hạ, gặp được rất nhiều quan viên địa phương, cũng đã nhìn ra tấm màn đen chốn quan trường, nhi thần muốn thanh lọc những phần tử xấu đó, giúp phụ hoàng cai trị giang sơn.
"
Hoàng đế vui mừng nói: "Ngươi thật sự đã trưởng thành, biết vì trẫm phân ưu, việc này trẫm sớm đã có tính toán, dù ngươi không nói, trẫm cũng muốn phân việc cho ngươi.
Nếu ngươi chủ động mở lời, vậy từ hôm nay trẫm đem Hình Bộ giao cho ngươi xử lý, chờ ngươi thượng thủ, trẫm sẽ suy xét đem Lại Bộ giao nốt cho ngươi sau.
"
Lạc Thanh Hàn khấu đầu tạ ơn.
"Nhi thần nhất định dốc hết sức lực, không phụ hoàng ân!".