Xuất thân và hoàn cảnh trưởng thành của Thái tử đã định sẵn hắn sẽ là một người rất lý trí.
Đối với hắn, Tiêu Hề Hề quả thật rất quan trọng.
Vì xét từ góc độ bên nhau thời gian dài hay giá trị có thể lợi dụng, không ai thay thế được nàng.
Nhưng dù nàng có quan trọng đến đâu, cũng không thể sánh với giang sơn.
Tiêu Hề Hề nghĩ vậy không có gì là sai.
Nàng thậm chí còn cảm thấy ý nghĩ này là lẽ đương nhiên.
Làm Thái tử, tất nhiên phải đặt giang sơn lên hàng đầu.
Nếu hắn dám tùy tiện từ bỏ giang sơn vì một người phụ nữ, ngược lại nàng sẽ thấy thất vọng vì mình đã chọn nhầm người.
Tiêu Hề Hề nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến khi nàng ngủ say, Lạc Thanh Hàn mới đứng dậy rời đi.
Hắn xuất cung đến phủ Anh vương.
Lạc Dạ Thần đang chuẩn bị ăn tối thì nghe báo Thái tử bất ngờ đến thăm, trong lòng rất kinh ngạc.
Y ra ngoài đón.
“Sao Thái tử lại đến lúc này?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta đến tìm huynh uống một chén.”
Lạc Dạ Thần bĩu môi, y không nghĩ quan hệ giữa mình và Thái tử tốt đến mức có thể cùng ngồi uống rượu.
Nhưng sau đó y nhớ tới hôm qua Thái tử đã chủ động nhường cơ hội tạo thiện cảm trước mặt Thái hậu cho y, y nợ Thái tử một ân tình, ngượng ngùng không thể từ chối nên đành chấp nhận số mệnh dẫn Thái tử vào phủ.
Hai người ngồi trong lương đình.
Trên bàn có rượu và đồ ăn.
Gió đêm thổi qua rất mát mẻ.
Lạc Dạ Thần là tên ngốc, không giấu được lời nói, mới uống hai ly đã nhịn không được hỏi.
“Rốt cuộc ngươi đến tìm ta làm gì?”
Dù y có ngốc đến đâu cũng sẽ không bao giờ nghĩ Thái tử buổi tối đến thăm chỉ là để uống rượu với mình, Thái tử nhất định có ý đồ khác.
Lạc Thanh Hàn ăn chút thức ăn, sau đó nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói.
“Ta có vài chuyện muốn hỏi huynh.”
Lạc Dạ Thần “Chuyện gì?”
Lạc Thanh Hàn “Hôm qua huynh đi gặp Thái hậu, ở đó có thấy người nào khác không?”
Lạc Dạ Thần cảm thấy vấn đề này rất lạ, nhưng vẫn trả lời thật “Ta gặp phụ hoàng và Tây Lăng vương ở chỗ Thái hậu.”
Lạc Thanh Hàn “Tây Lăng vương có từng hỏi huynh về chuyện của ta không?”
Lạc Dạ Thần cẩn thận suy nghĩ “Không có, hôm qua ông ta không nói chuyện với ta.”
“Huynh chắc chắn?”
“Chuyện mới xảy ra hôm qua, ta đương nhiên có thể chắc chắn.” Lạc Dạ Thần khẳng định trả lời.
Lạc Thanh Hàn không nói gì.
Lạc Dạ Thần nhấp một ngụm rượu “Nhưng sáng nay khi ta gặp Tây Lăng vương ở ngoài cung, ông ta có nói với ta vài câu, còn hỏi thăm chuyện hôm qua ngươi đột nhiên rời Sướng Thính Các.”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi “Huynh trả lời thế nào?”
Lạc Dạ Thần “Thì ta nói ngươi có chuyện gấp, ông ta hỏi chuyện gấp gì? Ta nói không biết, sau đó ông ta không hỏi nữa.”
Lạc Thanh Hàn tự tay rót đầy ly cho y, nói “Đa tạ, lần này huynh đã giúp ta một chuyện.”
Lạc Dạ Thần vừa sợ vừa ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên Thái tử rót rượu cho y!
Lạc Thanh Hàn cầm ly rượu cụng vào ly rượu của y “Ta sẽ không nợ ân tình của huynh, sau này nếu cần giúp gì thì có thể nói với ta, chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ cố hết sức.”
Lạc Dạ Thần bị bộ dạng này của hắn dọa sợ.
“Ngươi nói rõ đi, ta đã giúp ngươi chuyện gì? Sao ta không biết đã từng giúp ngươi?”
Lạc Thanh Hàn “Huynh biết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ta biết là được.”
Lạc Dạ Thần đầy nghi hoặc, cúi đầu uống một ngụm rượu.
Y ngập ngừng hỏi “Chuyện gì ngươi cũng sẽ giúp ta thật à?”
Lạc Thanh Hàn ăn một miếng thức ăn, nói “Ngôi vị Thái tử, huynh đừng nghĩ tới.”
Lạc Dạ Thần “……”
Y thẹn quá hóa giận hét lên “Ta đúng là muốn ngôi vị Thái tử, nhưng ta sẽ tự mình tranh đoạt, không cần ngươi nhường ta!”
Lạc Thanh Hàn “Vậy thì tốt.”
Lạc Dạ Thần tức giận nhìn hắn, qua một hồi mới nói tiếp.
“Ta muốn nhờ ngươi giúp ta nghĩ cách hủy hôn?”
Lạc Thanh Hàn liếc y một cái “Sao lại muốn hủy hôn?”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là vì ta không thích Bộ Sanh Yên! Con nhóc đó rất hung dữ, hệt như hổ cái, nếu ta cưới cô ta, sau này phải sống làm sao?!”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói “Ta cảm thấy huynh và Bộ cô nương rất xứng đôi.”
Lạc Dạ Thần khó tin nhìn hắn.
“Ta nói ngươi chứ sao còn trẻ mà mắt mù rồi vậy? Ngươi nhìn đâu ra mà thấy ta với con nhóc kia xứng đôi?!”
Lạc Thanh Hàn “Trên dưới Bộ gia trung liệt, Bộ cô nương là con cháu tướng sĩ trung liệt, tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn dũng cảm, sao lại không xứng với huynh?”
Nhắc đến chuyện Bộ gia trung liệt, Lạc Dạ Thần tức thì không nói nên lời.
Một người không sợ gì như y, cũng không thể nói xấu một từ nào với những tướng sĩ trung liệt của Bộ gia.
Y nhịn rất lâu, mới nói được một câu.
“Ta rất kính phục Định Viễn Hầu, cũng kính trọng những tướng sĩ trung liệt đã hy sinh vì nước của Bộ gia, nhưng cưới Bộ Sanh Yên là hai chuyện khác nhau, không thể gộp vào mà nói được!”
Lạc Thanh Hàn “Nếu huynh thật sự không muốn cưới Bộ cô nương, ta đề nghị huynh trực tiếp nói chuyện với Định Viễn Hầu. Ông ấy là người ngay thẳng, mà Bộ cô nương là con gái duy nhất của ông ấy, nếu ông ấy biết huynh không có ý gì với Bộ cô nương, hẳn là ông ấy sẽ không làm khó người khác.”
Lạc Dạ Thần vội hỏi “Sau đó thì sao?”
Lạc Thanh Hàn “Cho ta một bát canh.”
Bình thường Lạc Da Thần nhất định sẽ không làm, nhưng hiện giờ y cần nhờ người ta, chỉ có thể hạ mình, thành thật múc một bát canh gà, đặt trước mặt Thái tử.
Lạc Thanh Hàn uống hai hớp canh gà, rồi mới chậm rãi tiếp tục.
“Hai huynh đệ, một con trai và một cháu trai của Định Viễn Hầu đều chết trên chiến trường. Cả bản thân Định Viễn Hầu cũng bị thương ở chân, làm ông ấy tàn tật suốt đời, trở thành một người què. Một gia đình trung liệt như Bộ gia chắc chắn sẽ được triều đình hậu đãi. Sở dĩ phụ hoàng bảo huynh cưới Bộ cô nương là để an ủi linh hồn trung liệt. Nếu Định Viễn Hầu có thể dốc toàn lực từ chối gả con gái cho huynh, dù phụ hoàng có vì thể diện cũng nhất định sẽ cân nhắc suy nghĩ của Định Viễn Hầu, xem xét lại hôn sự này.”
Ánh mắt Lạc Dạ Thần dần sáng lên “Cách này hay! Ngày mai ta sẽ đi nói chuyện này với Định Viễn Hầu!”
Điều mà Lạc Thanh Hàn không nói ra chính là xét mức độ trung thành của Định Viễn Hầu với Hoàng đế và triều đình, dù trong lòng có ý nghĩ gì, ông ấy cũng sẽ không kháng chỉ mà hủy hôn.
Hắn nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn Lạc Dạ Thần nói chuyện trực tiếp với Định Viễn Hầu.
Vì trong lòng có hi vọng, tâm trạng Lạc Dạ Thần khá lên rất nhiều, thậm chí còn khá thích Thái tử.
Ăn xong, Lạc Dạ Thần đích thân tiễn Thái tử ra khỏi cửa.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác |||||
Sau khi xe ngựa của Thái tử rời đi, Lạc Dạ Thần vui vẻ quay vào phủ.
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt suy nghĩ về chuyện của Tây Lăng vương và Tần gia.
Bây giờ hắn đã có thể xác nhận, chính Tây Lăng vương đã nhốt Tiêu Hề Hề vào rương sắt, thả xuống đáy sông.
Nhằm giết người diệt khẩu.