QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Lời này vừa nói ra, tất cả phi tần có mặt đều trở nên hưng phấn, mong đợi nhìn Hoàng đế.

Những nữ tử được tuyển vào cung phần lớn đều có tài nghệ, lần này là cơ hội tốt để bọn họ thi triển tài năng, không ai muốn bỏ lỡ.

Lao phi thu hết biểu hiện của các phi tần vào mắt, trong lòng nàng biết Cảnh phi đang cố lấy lòng người.

Bản thân Cảnh phi cũng không được sủng ái nên tìm mọi cách để người khác chiếm lấy một phần sủng ái của Quý phi, ít nhất không để cho Quý phi độc sủng hậu cung.

Dù là Cảnh phi hay Quý phi, Lao phi đều không có ấn tượng tốt.

Nàng quay đầu nhìn Lý phi ngồi bên cạnh, nhẹ giọng nói.

“Muội nhớ Lý phi tỷ tỷ múa giỏi nhất, đặc biệt là điệu múa Tây Vực. Đã lâu rồi muội không được xem điệu múa uyển chuyển của Lý phi tỷ tỷ, trong lòng thấy rất nhớ, không biết đêm nay có vinh hạnh được xem điệu múa của Lý phi tỷ tỷ không?”

Lý phi nghe xong, sắc mặt lập tức tối sầm.

Các phi tần khác nghe vậy cũng tỏ ra kỳ lạ.

Trong số nhiều phi tần trong cung hiện nay, Lý phi có thân hình tròn trịa nhất, trước đây nàng ốm đương nhiên nhảy múa sẽ đẹp mắt, nhưng bây giờ nếu nàng nhảy múa với cơ thể đầy thịt đó thì sẽ làm trò cười cho người khác.

Những lời Lao phi nói rõ ràng là đang nói móc Lý phi.

Lý phi cười lạnh “Chúng ta đều là phi, dựa vào đâu mà ta phải nhảy múa cho ngươi xem? Chẳng lẽ vì ngươi nhiều hơn ta một phong hiệu à?”

Khi nhắc đến phong hiệu, nét mặt Lao phi lập tức cứng đờ.

Chuyện nàng ghét nhất bây giờ là người khác nhắc đến phong hiệu của nàng.

Lao phi cụp mắt, nhẹ nhàng nói.


“Lý phi tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi, muội chỉ đang nghĩ đêm nay là giao thừa, là ngày lành. Nếu Lý phi tỷ tỷ có thể nhảy múa góp vui, Hoàng đế có lẽ sẽ vui hơn. Nếu Lý phi tỷ tỷ không muốn thì thôi vậy, xem như muội không nói gì đi, sao Lý phi tỷ tỷ lại hung dữ như vậy?”

Nét mặt Lý phi mỉa mai “Ây dô, ngươi còn biết Hoàng đế ở đây à? Hoàng đế còn chưa lên tiếng, ngươi đã bắt đầu chỉ tay năm ngón với ta, sao hả, ngươi nghĩ địa vị của mình cao hơn Hoàng đế chắc?”

Những lời này vừa nặng vừa nhẹ, sắc mặt Lao phi lập tức thay đổi.

Nàng muốn phản bác nhưng bị Hoàng đế ngồi trên cao lạnh lùng cắt ngang.

“Im miệng.”

Mọi người lập tức im lặng.

Các nàng vốn tưởng Hoàng đế sẽ mắng Lý phi và Lao phi vài câu, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy Hoàng đế lên tiếng nữa.

Các nàng thận trọng ngước lên thấy Hoàng đế ngồi ở phía trên, khuôn mặt tuấn tú vẫn vô cảm lạnh lùng đến đáng sợ.

Lúc này, Quý phi đang dựa vào Hoàng đế, đầu nghiêng sang một bên tựa vào vai Hoàng đế, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, hàng mi rậm rũ xuống để lại vệt bóng nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn.

Quý phi ngủ gật rồi.

Các phi tần chấn động, trước mặt nhiều người như vậy, Quý phi lại dựa vào Hoàng đế ngủ gật!

Điều khiến các nàng càng ngạc nhiên hơn là Hoàng đế không đẩy nàng ra, ngược lại sai người khoác áo cho nàng, như sợ nàng sẽ bị lạnh.

Rõ ràng là sủng ái một cách trắng trợn!

Cảnh phi nhịn không được nói “Bệ hạ, Quý phi nương nương …”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng.

Lời nói của Cảnh phi bỗng nhiên ngừng lại, không dám nói thêm nữa.

Lúc này nàng đã hiểu, vừa rồi Hoàng đế mắng Lý phi và Lao phi, không phải vì không muốn thấy hai người cãi nhau, mà là không muốn bọn họ làm phiền Quý phi đang ngủ.

Hoàng đế không quan tâm bọn họ nghĩ gì, trong mắt chỉ có Quý phi mà thôi.

Đúng là muôn vàn sủng ái đều tập trung vào Quý phi.

Cảnh phi vốn đã nhìn ra sự thật, biết mình sẽ không bao giờ được sủng ái, nhưng lúc này lại không khỏi ghen tị.

Nữ nhân nào cũng muốn được sủng ái công khai như vậy của Hoàng đế.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Lúc này, trong đại điện lặng ngắt như tờ.

Lao phi biết lúc này nên cúi đầu giả vờ như không thấy gì, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà dán chặt vào Quý phi.

Đôi mắt nàng đầy ghen tị và không cam lòng.


Nếu có thể, nàng thật muốn xông lên kéo Quý phi xuống, sau đó để bản thân thay thế.

Nhưng sự thật là nàng không thể làm được gì.

Nàng chỉ có thể ngồi im ở đây nhìn Hoàng đế cẩn thận chăm sóc nữ nhân khác, tất cả sủng ái nàng từng mơ ước chỉ dành cho một mình Quý phi, dù chỉ một chút nàng cũng không có được.

Nàng túm lấy ống tay áo, lớp vải mềm mại bị siết đến biến dạng nhăn nheo.

Lý phi chỉ cảm thấy cảnh Hoàng đế sủng ái Quý phi ngứa mắt nên dứt khoát nhìn đi nơi khác.

Đúng lúc này, cung nữ bưng ấm trà đi vào, rót trà nóng cho Hoàng đế và các phi tần, đồng thời dâng các loại bánh ngọt và trái cây.

Lý phi tiện tay cầm một nắm hạt dưa.

Một hạt dưa bị cắn nứt phát ra âm thanh khe khẽ.

Vốn mọi người sẽ không chú ý tới âm thanh này, nhưng hiện giờ trong đại điện yên tĩnh, âm thanh này lại vô cùng rõ ràng. Ra‎ chươ𝘯g‎ 𝘯ha𝘯h‎ 𝘯hấ𝘁‎ 𝘁ại‎ ﹙‎ TRuM‎ TR𝐔YE𝙽.𝗏𝘯‎ ﹚

Trong phút chốc, mọi người đều nhìn về phía Lý phi.

Lý phi đang ăn hạt dưa thì dừng lại.

Nàng sợ Hoàng đế khiển trách nên đợi một lúc, nhưng đợi một hồi cũng không thấy Hoàng đế lên tiếng, dường như Hoàng đế không có ý định ngăn nàng ăn hạt dưa nên nàng lấy hết can đảm ăn tiếp hạt thứ hai, hạt thứ ba …

Trong đại điện yên tĩnh không ai nói chuyện, chỉ nghe được tiếng hạt dưa nứt vỡ.

Người không biết còn tưởng có con chuột lẻn vào cung điện.

Lúc mọi người cho rằng bầu không khí quái dị này sẽ cứ thế kéo dài thì Quý phi đột nhiên tỉnh dậy.

Nàng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, giọng ồm ồm hỏi.

“Ai đang ăn hạt dưa?”

Mọi người lại nhìn Lý phi.


Lý phi lại ngừng nhai hạt dưa, muốn vứt hết hạt dưa trong tay đi, nhưng mọi người đều nhìn nàng, dù có ném hạt dưa cũng không xóa được tội danh, đành phải cắn răng nói.

“Là thần thiếp ăn hạt dưa, thần thiếp quấy rầy Quý phi nghỉ ngơi, là lỗi của thần thiếp, xin Quý phi nương nương trách phạt.”

Trong lòng Lý phi thấy oan uổng, vừa rồi nàng cãi nhau với Lao phi cũng không làm Quý phi thức giấc, bây giờ nàng chỉ ăn mấy hạt dưa, lại đánh thức Quý phi.

Chuyện này không hợp lẽ thường!

Tiêu Hề Hề khịt khịt mũi “Hạt dưa hình như có mùi rất thơm.”

Lạc Thanh Hàn yên lặng đẩy dĩa hạt dưa tới trước mặt nàng.

Tiêu Hề Hề lập tức cầm lấy một nắm hạt dưa vui vẻ ăn.

Lý phi nhẹ nhõm khi thấy Quý phi không có ý định phạt mình, sau đó tiếp tục ăn hạt dưa của mình.

Trong đại điện yên tĩnh, hai tiếng hạt dưa nứt vỡ vang lên không ngừng.

Nét mặt mọi người không diễn tả được.

Tiêu Hề Hề quay đầu sang thấy Hoàng đế không ăn cũng không nói chuyện, bèn chủ động đưa hạt dưa sang.

“Bệ hạ cũng ăn đi.”

Lạc Thanh Hàn không do dự, mở miệng cắn hạt dưa nàng đưa sang, mặt không biểu cảm ăn hạt dưa.

Chuỗi hành động diễn ra vô cùng tự nhiên, như thể trước đó hai người đã làm rất nhiều lần.

Các phi tần nhìn cảnh này đều thấy chua đến ê răng.


Bình luận

Truyện đang đọc