QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Mặt trời dần ló dạng trở lại, bầu trời dần sáng hơn.

Các thái giám lần lượt thổi tắt đèn lồng.

Trong điện Phi Khuyết, Phương Vô Tửu nghe Tiêu Hề Hề kể lại mọi chuyện.

Tiêu Hề Hề không muốn lộ chuyện mình biết võ công trước mặt người khác, hơn nữa tối qua nàng mới nôn máu, cơ thể còn khá yếu, nên khi phát hiện hai vũ cơ nhắm vào mình, phản ứng đầu tiên của nàng là lật bàn bỏ chạy, cố gắng không đối đầu trực diện với thích khách.

Nào ngờ cuối cùng nàng bị buộc phải ra tay.

Những người có mặt chắc hẳn cũng nhận ra nàng biết võ công.

Phương Vô Tửu “Hai thích khách đó không quan tâm người khác, mà chỉ muốn giết muội, xem ra bọn chúng tới là vì muội, nhưng tại sao? Ai hận muội đến như vậy?”

Tiêu Hề Hề khụt khịt mũi, giọng có tiếng nấc.

“Nhiều người hận ta lắm, ví như Cảnh phi, Lao phi, còn có Thái hoàng thái hậu.”

Phương Vô Tửu bình tĩnh phân tích.

“Trong số những người này, Thái hoàng thái hậu có địa vị cao nhất, đồng thời cũng là người ít có khả năng nhất. Vì bà ấy nghĩ xa hơn những người khác nhất. Muội bây giờ là công chúa của Nam Nguyệt, là đại diện cho Nam Nguyệt. Nếu muội bị thích khách g.iết chết, Nam Nguyệt vương nhất định sẽ đòi công bằng cho muội. Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ nghĩ đến chuyện này. Bà ấy sẽ không vì lợi ích trước mắt mà dấy lên chiến hỏa hai nước.”

Y dừng lại một chút rồi nói thêm.

“Nói đi cũng phải nói lại, dù bà ấy muốn giết muội thật cũng sẽ không dùng cách hành thích.”

Giết người trong hậu cung có rất nhiều cách, hành thích là cách đơn giản thô bạo nhất, dễ để lại manh mối nhất.

Tiêu Hề Hề “Vậy chỉ còn lại Lao phi và Cảnh phi.”

Phương Vô Tửu đột nhiên hỏi một câu không liên quan.

“Lúc muội bị thích khách cầm đoản đao truy đuổi, có bình hoa lớn suýt đổ trúng người muội, đang yên lành sao bình hoa có thể vừa lúc đổ về phía muội chứ?”

Tiêu Hề Hề chỉ để tâm đến việc chạy trốn, nào có thời gian quan tâm chuyện bình hoa?


“Có lẽ bọn họ vô tình làm đổ bình hoa khi chạy trốn.”

Phương Vô Tửu “Muội không thấy ai đụng ngã sao?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu.

Phương Vô Tửu không hỏi thêm nữa.

Y đứng dậy nói “Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi sắc thuốc cho muội.”

Tiêu Hề Hề đột nhiên rưng rưng nước mắt cầu xin “Lần này có thể sắc ít một chút được không?”

Phương Vô Tửu cười cười “Được.”

Một từ đơn giản làm Tiêu Hề Hề thấy như được ân xá.

Nàng lập tức thả lòng, bắt đầu được nước làm tới.

“Có thể đừng sắc thuốc đắng nữa được không?”

Phương Vô Tửu “Được.”

Tiêu Hề Hề “Có thể không uống thuốc được không?”

Phương Vô Tửu “Không được.”

Tiêu Hề Hề “Hu hu hu ~”

Sau khi Phương Vô Tửu rời khỏi điện Phi Khuyết, y đi sắc thuốc trước, sau đó sai người mang đến cho Tiêu Hề Hề, rồi mới đi tìm Tiêu Lăng Phong hỏi thăm tiến độ điều tra.

Y không gạt Tiêu Hề Hề, lần này y sắc thuốc với lượng vừa đủ, cũng không quá đắng.

Tiêu Hề Hề một hơi uống cạn.

Nàng nhai mứt trái cây, mơ hồ hỏi.

“Bây giờ là lúc nào rồi?”

Mắt Bảo Cầm khi thấy Quý phi bị thương, đau lòng đến chảy nước mắt, nên mắt vẫn còn hơi đỏ.

Lúc này tâm trạng của nàng đã bình tĩnh trở lại.

Nàng quay sang nhìn đồng hồ cát bên ngoài nói “Đã gần trưa rồi.”

Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên “Không phải đến giờ ăn trưa rồi sao?”

Bảo Cầm bất đắc dĩ “Người vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, không cần nghỉ ngơi một lát rồi mới ăn ư?”

Tiêu Hề Hề “Với ta mà nói, chuyện gì cũng có thể chậm trễ, nhưng ăn uống không thể chậm trễ dù chỉ là một phút!”

“Được rồi, nô tỳ đi chuẩn bị bữa trưa cho người.”

Vì chú ý đến vết thương của Quý phi nên bữa trưa tương đối thanh đạm, Tế Vũ còn đặc biệt nấu một nồi canh chân giò hầm đậu, nghe nói món canh này có tác dụng thúc đẩy vết thương mau lành.

Tiêu Hề Hề rất thích món canh chân giò hầm đậu này.

Chân giò được hầm đến khi mềm, nước canh có màu trắng sệt, chứa đầy collagen.

Nàng ăn hết nồi canh, không chừa một miếng nào.

Nhóm người của Hoàng đế theo dự định đến tối mới đi săn về.


Tuy nhiên Hoàng đế bất ngờ nhận được tin Quý phi bị hành thích lại còn bị thương.

Hoàng đế lập tức kết thúc chuyến đi săn, không chậm trễ một giây, lập tức bỏ lại đại quân, phi ngựa trở về hành cung.

Triệu Hiền dẫn cấm quân cưỡi ngựa theo sát.

Sau khi về tới hành cung, Lạc Thanh Hàn đi thẳng đến điện Phi Khuyết.

Vì xảy ra chuyện hành thích nên số lượng cấm quân trong hành cung tăng gấp ba lần, khắp nơi đều có cấm quân tuần tra.

Bọn họ thấy Hoàng đế đột nhiên trở về, ai nấy đều giật mình vội vàng hành lễ.

Lạc Thanh Hàn không nhìn ai khác, sải bước vào điện Phi Khuyết, đi thẳng đến phòng ngủ, lại thấy người mình mong nhớ đang nằm trên giường ôm chăn ngủ ngon lành.

Tư thế ngủ của Tiêu Hề Hề vẫn buông thả như trước.

Nàng nằm giang rộng chân tay trên giường, nửa chăn rơi xuống đất, chỉ còn một góc chăn che bụng, hai chân lộ ra ngoài, ống quần bên trái bị cuốn xếp chồng lên nhau ở đầu gối, để lộ một phần bắp chân trắng nõn thon thả.

Nàng nhắm mắt, hàng mi dài rũ xuống, miệng hơi mở, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy chất lỏng trong suốt từ khóe miệng chảy ra.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên giường.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, trái tim treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng có thể đặt xuống.

Ánh mắt hắn rời khỏi khuôn mặt nàng, dừng lại ở cánh tay phải của nàng.

Nghe nói nàng bị thương ở cánh tay, nhưng không thể thấy gì qua lớp y phục.

Hắn đưa tay muốn kéo cổ áo nàng xuống, xem vết thương trên cánh tay nàng.

Kết quả mới cởi được một nửa, Tiêu Hề Hề đã tỉnh lại.

Nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.

Một lúc sau, nàng ngờ nghệch nói.

“Ta bị thương rồi, không thể hầu hạ bệ hạ được.”

Lạc Thanh Hàn “Ta không bảo nàng hầu hạ ta.”

Tiêu Hề Hề nhìn xuống chiếc áo bị cởi một nửa của mình.


Nếu không muốn nàng hầu hạ, thế cởi y phục của nàng làm gì?

Lạc Thanh Hàn giải thích “Ta chỉ muốn xem vết thương của nàng.”

Tiêu Hề Hề lộ ra vẻ mặt “ta hiểu mà”.

“Ừm ừm, ở tuổi này của chàng đều như thế, ta hiểu mà.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Cứ cảm thấy trong đầu nữ nhân này luôn có vài thứ không mấy đàng hoàng.

Hắn giúp nàng mặc lại y phục, mặt không biểu cảm hỏi.

“Vết thương của nàng còn đau không? Thái y nói thế nào?”

Tiêu Hề Hề chống một tay lên giường, ngồi dậy bĩu môi “Đau chết đi được! Đau đến phát khóc, nước mắt đầm đìa.”

Lạc Thanh Hàn thấy hai mắt nàng còn hơi đỏ, biết nàng không hề nói dối, nhất định là rất đau.

Hắn sờ mặt nàng, giọng nói dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Đáng lẽ ta không nên bỏ nàng ở lại hành cung, xin lỗi.”

Tiêu Hề Hề nắm tay hắn, ậm ừ nói.

“Ta không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói, ta cần bồi thường vật chất, lợn rừng của ta đâu?”

Lạc Thanh Hàn “Đã sai người đưa tới thiện phòng rồi.”

Biết có lợn rừng, Tiêu Hề Hề hài lòng buông tay hắn, vui vẻ hoan hô.

“Hay quá, tối nay có lợn rừng ăn rồi!”

Lạc Thanh Hàn cũng không nhắc nàng, trong tình trạng này thì có lẽ nàng không thể ăn lợn rừng được, hắn chỉ bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, hắn còn phải đi xử lý chuyện hành thích.


Bình luận

Truyện đang đọc