QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Chỉ hai hộp bánh ngọt thôi, mà nàng đã thấy người ta tốt rồi?"

"Sẵn lòng chuẩn bị cho thần thiếp món ngon, vậy là tốt với thần thiếp rồi!" Tiêu Hề Hề nói như chuyện đương nhiên.

Lạc Thanh Hàn không vui nhìn nàng, sớm biết nữ nhân này vô lương tâm như vậy, vừa nãy hắn không nên nhận hai hộp bánh ngọt này cho nàng.

Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn bánh ngọt, cả người toát ra hạnh phúc.

Lạc Thanh Hàn càng nhìn càng thấy không vui.

Không phải chỉ hai hộp bánh ngọt thôi sao? Có cần vui đến mức này không?

Quá trưa, đội ngũ dừng lại bên sông nghỉ ngơi một lát.

Lạc Thanh Hàn bảo Tiêu Hề Hề xuống xe đi dạo với hắn.

Tiêu Hề Hề vừa rồi uống rất nhiều trà, quả thật muốn tìm một nơi giải quyết vấn đề thể chất của mình.

Thế là nàng vui vẻ đồng ý.

Hai người lần lượt xuống xe.

Tiêu Hề Hề đi về hướng khu rừng phía trước.

Lạc Thanh Hàn kéo nàng lại, hỏi nàng đi đâu?

Tiêu Hề Hề thì thầm "Thần thiếp muốn đi tiểu."

Lạc Thanh Hàn "......"

Người trong cung đi nhà xí sẽ dùng những từ tương đối tao nhã như đi ngoài.

Người nói thẳng hai chữ đi tiểu như Tiêu trắc phi, trong cung nhất định sẽ không tìm được người thứ hai.

Nét mặt Lạc Thanh Hàn khó tả "Có cần ta đi cùng nàng không?"

Tiêu Hề Hề vội vàng lắc đầu "Không cần không cần, lúc thần thiếp đi tiểu không quen có người bên cạnh, ngại lắm."

Lạc Thanh Hàn thấy nghe nàng nói hai chữ đi tiểu cũng đủ ngại rồi.

Hắn nhìn Tiêu Hề Hề chạy về phía khu rừng.

Rồi hắn liếc nhìn Thường công công.

Thường công công hiểu ra, lập tức sai hai cung nữ đi theo.

Bên sông, ngựa đang uống nước gặm cỏ.

Ngọc Lân vệ đang đun nước.

Thời gian có hạn, bây giờ nấu nướng hẳn không kịp, bọn họ chuẩn bị nước nóng và lương khô mang theo làm thành bữa trưa.

Triệu mỹ nhân thấy Thái tử ra ngoài, nàng cũng vội xuống xe, nhấc váy đi về phía Thái tử.

Nơi đồng hoang đầy cỏ dại và bùn đất, váy nàng đang mặc rất dài, dù nàng dùng tay nhấc váy nhưng chiếc váy vẫn bị ngọn cỏ vướng vào, đôi giày thêu cũng lấm tấm vết bùn.

Nàng phải tốn nhiều công sức mới đến được trước mặt Thái tử.

"Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp "Ừm."

Triệu mỹ nhân cố gắng tìm chủ đề, muốn trò chuyện với Thái tử một lúc.

Nhưng Thái tử cứ vô cảm, thỉnh thoảng thốt ra những từ đơn âm như "ừ, ờ", muốn nhạt nhẽo bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Triệu mỹ nhân giả như không nhận ra thờ ơ của Thái tử, tiếp tục nói.

"Đây là lần đầu thần thiếp cùng Thái tử đi xa, trước giờ thần thiếp không nghĩ sẽ có được vinh hạnh như vậy."

"Nghe nói lần trước Điện hạ xuống phía nam cầu mưa, lúc rời đi có rất nhiều dân chúng đến tiễn đưa, cảnh tượng nhất định hùng tráng lắm nhỉ?"

"Cũng chỉ có con trời như Thái tử Điện hạ mới được nhiều dân chúng yêu mến như vậy, thần thiếp chỉ hận bản thân là phận nữ nhi, nếu thần thiếp là nam nhi, thần thiếp có thể thường xuyên ở cạnh Thái tử, tùy tùng theo hầu, cúc cung tận tụy."

Lạc Thanh Hàn hơi nghiêng đầu.

Triệu mỹ nhân còn tưởng hắn muốn nói gì, lập tức ngậm miệng, mong chờ hắn đáp lại.

Nhưng ánh mắt hắn lướt qua đỉnh đầu nàng, dừng ở lùm cây cách đó không xa.

Tiêu Hề Hề đi ra khỏi rừng.

Nàng cúi người phủi cỏ dính trên gấu váy.

Hai cung nữ bên cạnh bước tới giúp nàng gỡ lá trên tóc.

Tiêu Hề Hề đi đến bờ sông, ngồi xuống, múc nước sông rửa tay.

Đúng lúc này, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đi tới.

Y cúi đầu nhìn nữ nhân trước mặt, giễu cợt nói "Chậc chậc, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn y, chớp mắt "Đã lâu không gặp."

Lạc Dạ Thần khinh thường nói "Không ngờ Thái tử đi xa, lại mang theo kẻ phiền phức như cô, hắn cũng không sợ bị ngáng chân."

Tiêu Hề Hề rửa sạch tay, đứng dậy, nghiêm túc giải thích "Là ta cứ nhất quyết muốn đi với Thái tử đấy."

Nghe vậy, Lạc Dạ Thần châm chọc càng rõ hơn "Cô có biết chuyến này sẽ đi bao xa không? Vì tranh sủng, mà bám lấy Thái tử dẫn cô ra ngoài, quả nhiên đầu to óc như trái nho, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, sau này chịu khổ, xem cô khóc lóc thế nào!"

Tiêu Hề Hề còn chưa kịp lên tiếng, giọng của Thái tử đột nhiên vang lên.

"Chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ không có cơ hội chịu khổ. Ngược lại là Đại hoàng huynh, huynh ít khi đi xa, phải tự lo cho mình, đừng cả ngày cứ nghĩ gì nói đó, bái học trước đó vẫn chưa đủ sao? Lẽ nào huynh còn muốn đeo mận gai nhận tội thêm lần nữa?"

Vừa nhắc đến đeo mận gai nhận tội, sắc mặt Lạc Dạ Thần lập tức tối sầm.

Đó là nỗi nhục mà cả đời này y sẽ không bao giờ quên.

Y hằn học trừng mắt nhìn Thái tử và Tiêu Hề Hề, sau đó tức giận bỏ đi.

Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề lạnh lùng nói "Mặc kệ sau này y nói gì, cũng không cần quân tâm."

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu "Vâng."

Vì điều kiện có hạn, ngự trù không thể nấu những món quá cầu kỳ, chỉ nấu một nồi cháo, trong cháo bỏ thêm ít sò điệp và tôm, mùi vị khá thơm ngon.

Lạc Thanh Hàn ăn một bát, Triệu mỹ nhân và Lạc Dạ Thần cũng ăn một ít, phần cháo còn lại vào hết dạ dày của Tiêu Hề Hề.

Đây là lần đầu tiên Lạc Dạ Thần thấy Tiêu trắc phi ăn cơm.

Y nhìn Tiêu trắc phi bưng bát cháo lớn húp rột rột, hai mắt không khỏi nhìn chằm chằm.

Y không khỏi quay đầu nhìn Triệu mỹ nhân.

Triệu mỹ nhân bưng một bát cháo nhỏ húp từng hớp, trông rất yêu kiều.

So ra, tư thế ăn uống của Triệu mỹ nhân như tiểu tiên nữ, trong khi Tiêu trắc phi như thùng cơm.

Lạc Dạ Thần không nhịn được nữa, y nói với Thái tử.

"Trắc phi nhà ngươi ăn nhiều như vậy, ngươi không quản sao?"

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp "Đâu phải không ăn nổi, quản nàng làm gì?"

Lạc Dạ Thần "Không phải vấn đề có ăn nổi hay không, mà thể diện kìa, cô ta ăn nhiều như vậy, ngươi không thấy mất mặt sao?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng ấy gọi là ăn được là phúc, huynh không hiểu thì đừng nói bậy."

Lạc Dạ Thần tức giận chế nhạo "Nếu cô ta còn ăn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mập."

Lạc Thanh Hàn "Dù nàng mập, cũng khiến người ta thích hơn huynh."

Lạc Dạ Thần "......"

Má!

Không thể nói tiếp được nữa!

Cuộc "trò chuyện thân thiện" giữa huynh đệ bị lời độc địa của Thái tử cưỡng ép cắt ngang.

Lạc Dạ Thần bị một đòn chí mạng, nhất thời không muốn nói chuyện với Thái tử.

Cách đó không xa, Tiêu Lăng Phong vẫn luôn ngẩng đầu nhìn về phía này, thấy dáng vẻ ăn cháo của con gái lớn, da đầu không khỏi tê dại, suýt chút quỳ xuống lạy nàng.

Ông biết sức ăn của Tiêu Hề Hề khá lớn, nhưng không ngờ nàng lại dám ăn nhiều như vậy trước mặt Thái tử, hoàn toàn không có ý định kiềm lại.

Điều khiến Tiêu Lăng Phong ngạc nhiên hơn nữa là, Thái tử thấy Tiêu Hề Hề ăn nhiều như vậy, lại không tỏ ra khó chịu chút nào.

Nhìn Thái tử như vậy, hình như đã quen từ lâu.

Trong lúc nhất thời Tiêu Lăng Phong không biết nên mừng hay nên lo?

Bình luận

Truyện đang đọc