QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Lạc Thanh Hàn buông bút xuống, nói “Cho vào.”

Triệu Hiền cởi bội kiếm đeo bên hông đưa cho Tào Nặc đứng trước cửa, sau đó sải bước vào ngự thư phòng, quỳ một chân xuống.

“Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”

Lạc Thanh Hàn bảo hắn đứng dậy trả lời.

Triệu Hiền đứng dậy, hắn vẫn như vậy, không nói lời thừa thãi, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề.

“Rạng sáng nay, cấm quân tìm thấy một cung nữ treo cổ trong cung Thái Ninh, sau khi kiểm tra thì xác nhận cung nữ đó chính là Họa Xuân mất tích.”

Cung Thái Ninh đã lâu không có người ở, hiện giờ vẫn trống, nơi đó bình thường không có ma quỷ, dù có người chết trong đó cũng không ai biết.

Đến tối qua, cơn bão làm rách giấy cửa sổ của nhiều cung điện.

Sáng nay, điện Trung Tỉnh phái người đi kiểm kê những cung điện cần sửa chữa, đến lượt cung Thái Ninh, một thái giám nhìn qua lỗ cửa sổ thấy cung nữ treo cổ trên xà nhà, sợ quá nên hét toáng lên.

Sau khi nghe tin, cấm quân vội vàng chạy tới đá tung cửa, thả cung nữ xuống khỏi xà.

Triệu Hiền lấy một phong thư trong tay áo.

“Cấm quân đã tìm thấy di thư do Họa Xuân để lại trong cung Thái Ninh, mời bệ hạ xem qua.”

Thường công công nhận di thư, dâng lên Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn cầm phong thư xem.

Một tờ giấy văn phong lưu loát, có thể tóm tắt bằng bốn chữ —

Sợ tội tự sát.


Triệu Hiền “Thần đã mời người so sánh, đây quả thật là chữ của Họa Xuân.”

Lạc Thanh Hàn ném thư sang một bên, lạnh lùng nói.

“Giam toàn bộ người nhà của Họa Xuân vào ngục, mùa thu năm sau xử trảm.”

Hắn muốn cảnh báo đám người có ý đồ xấu xa, đừng nghĩ chết rồi là hết.

Dù bọn chúng chết thì người nhà của bọn chúng cũng không thoát được.

Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.

Thường công công cầm di thư lên, cẩn thận hỏi “Thư này nên xử lý thế nào?”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Giữ làm chứng cứ phạm tội.”

“Vâng.”

……

Để chào đón cuộc săn mùa thu sắp tới, Bảo Cầm đặc biệt yêu cầu Thượng Phục Ti may ba bộ trang phục cưỡi ngựa thật đẹp cho Quý phi.

Loại trang phục cổ tròn tay hẹp bó eo này từ Mạc Bắc du nhập vào Đại Thịnh, hầu hết người Mặc Bắc sống nhờ vào việc chăn cừu và ngựa dọc theo nơi có đồng cỏ và nguồn nước, trang phục của họ đơn giản và dễ di chuyển, màu sắc tươi sáng là chủ yếu.

Sau khi loại trang phục này du nhập vào Đại Thịnh, dần dần lan rộng tới giới thượng lưu.

Con cháu thế gia và quý nữ danh môn sẽ mặc trang phục cưỡi ngựa này khi cưỡi ngựa bắn tên.

Trần ti chính đích thân đưa trang phục đến cung Vân Tụ, liên tục xin lỗi Quý phi.

“Chuyện lần trước là do nô tỳ sơ suất, nô tỳ đáng chết, nô tỳ bằng lòng chịu phạt, chỉ hy vọng Quý phi có thể cho nô tỳ một cơ hội chuộc tội.”

Nàng cũng từng đến Thận Hình Ti, cũng chịu không ít gian khổ, tuy vẫn giữ được chức Ti chính, nhưng tinh thần nghị lực của nàng không còn tốt như trước nữa, như thể đột nhiên già đi vài tuổi.

Tiêu Hề Hề không thích nghe mấy lời này, liền xua tay biểu thị cho qua đi.

Trần ti chính thấy Quý phi không có ý muốn phạt mình, tảng đá khổng lồ trong lòng nàng rơi xuống.

Lần này Chiết Chi kiểm tra y phục rất cẩn thận, không chỉ nhìn, sờ, còn đến gần ngửi.

Trần ti chính đứng gần đó chăm chăm nhìn, không dám nói lời nào.

Sau khi xác nhận y phục không có gì khác lạ, Chiết Chi mới nhận y phục đó.

Trần ti chính cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chiết Chi cất y phục, đích thân tiễn Trần ti chính ra ngoài.

Chiết Chi từng là cung nữ quản sự ở Thượng Phục Ti, Trần ti chính không chỉ là cấp trên của nàng, mà còn là sư phụ của nàng. Quan hệ sư đồ của hai người rất thân thiết, dù sau khi Chiết Chi được chuyển đến cung Vân Tụ, hai người vẫn không hoàn toàn mất liên lạc, vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Trần ti chính vừa đi vừa thở dài.

“Lần này may là Quý phi không xảy ra chuyện, nếu không chúng ta sẽ phải trả giá bằng mạng sống.”

Chiết Chi vẫn im lặng.


Từ khi ra khỏi Thận Hình Ti, nàng trầm lặng hơn rất nhiều.

Trần ti chính thấy nàng im lặng, lại thở dài “Ta thấy Quý phi là người nhân từ khoan dung, sau này ngươi chuyên tâm đi theo nương nương, nếu may mắn có lẽ sẽ có cơ hội rời cung thành thân, không cần giống như ta …”

Nàng còn chưa nói hết nhưng Chiết Chi đã hiểu.

Trần ti chính tuy là nữ quan, địa vị cao hơn cung nữ bình thường, nhưng nàng cũng đã qua tuổi thành thân, dù sau này may mắn được xuất cung thì cũng sẽ sống một mình suốt đời.

Chiết Chi mím môi dưới, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được.

Ngày tháng phía trước còn dài, không ai biết tương lai sẽ ra sao, hiện giờ không nên hứa hẹn quá nhiều, nếu tương lai không làm được, chẳng phải mừng hụt rồi sao?

Vì da đỏ ngứa nên gần đây Lao phi luôn ở trong cung Yên Vũ dưỡng bệnh.

Tuy nàng không biết chuyện của Họa Xuân, nhưng cũng có thể đoán được mình bị Quý phi chơi rồi.

Nàng hận Quý phi đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này, nàng lại nhận được một tin xấu.

Danh sách những người cùng Hoàng đế đến Thượng Lâm Uyển tham gia cuộc săn mùa thu đã có, nhưng tên của nàng lại không có trong danh sách!

Càng tức hơn đó là ….

Nàng không có tên thì thôi đi, nhưng lại có tên của Quý phi và Nghiêm tài nhân!

Đặc biệt là Nghiêm tài nhân, ngày thường khúm núm, còn không dám thả rắm trước mặt nàng, bây giờ Hoàng đế điểm danh Nghiêm tài nhân tham gia cuộc săn mùa thu, còn nàng bị bỏ lại trong cung.

Làm sao Lao phi có thể chấp nhận chuyện này?!

Thật ra không chỉ Lao phi, tâm trạng của Trần uyển nghi cũng rất tệ.

Nàng thường lợi dụng địa vị cao của mình cố tình làm nhục Tô tài nhân, thể hiện rõ nàng không muốn Tô tài nhân có cơ hội nổi bật.

Nhưng bây giờ Tô tài nhân được Hoàng đế điểm danh tham gia cuộc săn mùa thu.

Điều này đồng nghĩa với việc tạo cho Tô tài nhân một cơ hội lộ diện!

Chèn ép ngày thường của Trần uyển nghi chẳng những không có hiệu quả mà còn tự chôn mầm họa cho bản thân.

Một khi Tô tài nhân đắc sủng, nhất định sẽ là người đầu tiên báo thù nàng.


Trần uyển nghi vừa sợ vừa hận.

Cuộc săn mùa thua lần này có bảy phi tần đi cùng Hoàng đế, ngoài Quý phi, Nghiêm tài nhân, Tô tài nhân thì còn có Cảnh phi, Lý phi, Diêu tiệp dư và Thiệu lương nhân.

Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, chủ động nói bà không muốn tham gia, Hoàng đế đương nhiên chiều theo ý của bà.

Cuộc săn mùa thu kéo dài ba ngày hai đêm.

Ngày khởi hành, Tiêu Hề Hề ngồi xe ngựa đi tới cổng cung.

Lúc này trời vừa sáng, nàng còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng.

Phi tần các cung khác cũng lần lượt đến.

Xe ngựa của Hoàng đế đến cuối cùng.

Các phi tần lần lượt xuống xe hành lễ, giọng nói của người này còn yêu kiều hơn người kia.

Tiêu Hề Hề còn chưa tỉnh ngủ, cả người ngơ ngác mơ màng.

Nàng bị đẩy lên đầu hàng trong sự mơ hồ.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”

Cứ tưởng hành lễ xong có thể rời đi, lại nghe thấy giọng của Hoàng đế từ trong xe ngựa truyền ra.

“Quý phi lên đây.”

Tiêu Hề Hề chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống ngủ tiếp, nghe xong liền đạp lên bục, không chút suy nghĩ mà lên xe ngựa.

Nàng cúi người bước vào xe, rèm dày buông xuống sau lưng, che khuất ánh mắt đố kỵ của các phi tần bên ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc