QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Động tĩnh nhỏ này trong cung Vân Tụ nhanh chóng truyền đến tai Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn ra lệnh cho Thường công công.

“Đưa hai cung nữ đó đến Thận Hình Ti, tra xem ai đã bảo bọn họ nói những lời đó.”

“Vâng.”

Lạc Thanh Hàn không tin trên đời này có trùng hợp tuyệt đối.

Tiêu Hề Hề trùng hợp gặp hai cung nữ kia trong cung Vân Tụ, trùng hợp nghe được những lời đó, chắc chắn đã có người âm thầm sắp xếp.

Tưởng tượng một chút, nếu Hề Hề là thế thân thật, nghe thấy những lời đó chắc chắn sẽ tức giận, sau đó nàng chắc chắn sẽ làm ầm với Hoàng đế, nếu cãi vã trở nên nghiêm trọng, mối quan hệ giữa hai người sẽ sụp đổ.

Người đứng sau làm vậy, đúng là tâm địa hiểm ác.

Lạc Thanh Hàn vừa về cung Vị Ương, Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm cũng đã về.

Tiêu Hề Hề chạy tới trước mặt Lạc Thanh Hàn, hưng phấn nói.

“Bệ hạ, ta rất thích cung Vân Tụ!”

Lạc Thanh Hàn “Thích là được.”

Tiêu Hề Hề bắt đầu mô tả chi tiết kế hoạch của mình.

Nàng càng nói càng hưng phấn, hai bàn tay nhỏ bé của nàng cũng vẽ vời trong không khí.

Lạc Thanh Hàn chăm chú lắng nghe.

Hắn nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh, như chứa đựng cả trời đêm đầy sao trong đó.

Hắn chợt nhớ, sau khi biết tin Hề Hề có thể không còn sống, hắn không muốn chấp nhận sự thật này, hắn đã đích thân đến Tam Thanh Quan, nhờ Thiên Nhất đạo nhân làm pháp, muốn gọi hồn nàng trở về.

Thiên Nhất đạo nhân bình tĩnh nói với hắn.


“Bệ hạ, người sống trên đời có rất nhiều tham muốn, như tham tiền, tham quyền, tham tình, tham bất tử. Chỉ khi buông bỏ lòng tham, mới có thể trở về bản chất thực sự của mình, nhìn rõ bản thân, không còn bị thế gian đè nặng.”

Cuối cùng Lạc Thanh Hàn thất vọng trở về.

Nhìn khuôn mặt sáng ngời của Hề Hề lúc này, hắn nghĩ, những gì hắn tham muốn, cũng chỉ mình nàng mà thôi.

Nếu đến chút tham muốn này không còn nữa thì hắn sống còn ý nghĩa gì?

Mãi đến khi Mặc Họa nhắc nhở bữa tối đã chuẩn bị xong, Tiêu Hề Hề mới ngừng nói.

Trong bữa ăn, Tiêu Hề Hề không ngừng gắp thức ăn vào bát của hắn, miệng không ngừng cằn nhằn.

“Khoảng thời gian ta không ở đây, bệ hạ chắc hẳn không ăn cơm tử tế phải không? Như vậy không được, không tốt cho sức khỏe, người sống trên đời phải ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon. Ngài nhìn ta xem, ta chăm sóc bản thân mình tốt thế nào! Không giống ngài, mới một năm không gặp đã ốm như vậy rồi.”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Bình thường ta ăn một mình, không có khẩu vị nên ăn không nhiều.”

Tiêu Hề Hề không do dự hứa hẹn “Không sao, sau này ngài có ta rồi, mỗi ngày ta sẽ cùng ngài dùng bữa. Có ta đây, bảo đảm ngài sẽ ăn ngon, thân thể khỏe mạnh!”

Lạc Thanh Hàn thầm cười một tiếng.

Sau bữa tối, Tiêu Hề Hề lại một lần nữa ám chỉ với đối phương, nàng muốn ở lại ngủ với hắn.

Dù thể chất hiện tại của nàng không thể làm gì quá giới hạn nhưng ít nhất nàng có thể ôm ôm hôn hôn gì đó!

Lạc Thanh Hàn do dự một hồi, cuối cùng giả vờ như nghe không hiểu, trực tiếp cho người đưa nàng về.

Bảo Cầm mang nước nóng vào hầu hạ Quý phi tắm rửa.

Nàng thấy vẻ ngơ ngác của Quý phi, bèn lo lắng hỏi.

“Nương nương sao vậy?”

Tiêu Hề Hề sờ sờ mặt mình, không chắc hỏi “Em thấy dáng vẻ bây giờ của ta có đẹp không?”

Bảo Cầm không do dự gật đầu “Đẹp! Rất đẹp! Không ai đẹp hơn người!”

Trong mắt mẹ già, đứa con nhỏ của mình đương nhiên xinh đẹp nhất trên đời!

Tiêu Hề Hề tủi thân “Nếu ta đẹp, tại sao Hoàng thượng không chịu giữ ta lại?”

Vừa rồi nàng ám chỉ rõ ràng như vậy, nàng không tin Lạc Thanh Hàn không hiểu.

Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn sai người đưa nàng về.

Chẳng lẽ nàng ở trong mắt Lạc Thanh Hàn kém hấp dẫn đến vậy sao?

Bảo Cầm thấy Quý phi trước nay không cầu tiến lại đang mày mò làm sao tranh sủng, tức thì mở cờ trong bụng.

Nàng tích cực đưa ra gợi ý.

“Tâm tư của Hoàng thượng, nô tỳ không đoán được, nếu nương nương không biết làm sao, hay là trực tiếp hỏi Hoàng thượng?”

Tiêu Hề Hề hơi do dự, nói “Chuyện này không tiện hỏi đâu nhỉ?”

Bảo Cầm “Nô tỳ thấy, thay vì người ở đây tự phiền não, chi bằng trực tiếp hỏi Hoàng thượng cho rõ. Người và Hoàng thượng trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm tuyệt đối không thể so với người khác, người phải có lòng tin với bản thân, cũng phải có lòng tin với Hoàng thượng.”

Tiêu Hề Hề vẫn do dự.

Bảo Cầm “Nếu người có thể dỗ Hoàng thượng vui, nói không chừng vườn rau của chúng ta sẽ được xây nhanh hơn.”

Tiêu Hề Hề siết chặt nắm đấm nhỏ “Ta phải có lòng tin, ta có thể làm được!”


Bảo Cầm “Nương nương cố lên!”

……

Trong tẩm điện, Lạc Thanh Hàn vừa mới nằm xuống, đã nghe giọng tiểu thái giám ngoài cửa vang lên.

“Nương nương, bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi.”

Tiêu Hề Hề giả ngu “Ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu, ta đang mộng du.”

Tiểu thái giám “……”

Người mộng du còn có thể nói chuyện với người khác, lợi hại thật!

Giọng Hoàng đế truyền ra từ tẩm điện.

“Để nàng vào.”

Tiểu thái giám lập tức tránh đường, cung kính mời Quý phi vào trong.

Trong tẩm điện chỉ thắp một ngọn đèn dầu.

Tiêu Hề Hề cẩn thận đi về phía phòng trong.

Lạc Thanh Hàn đã vén chăn ngồi dậy.

Hắn nhét đồng điếu trong tay xuống dưới gối, nhìn Tiêu Hề Hề hỏi.

“Sao nàng lại tới đây?”

Tiêu Hề Hề giả vờ “Ta đang mộng du.”

Lạc Thanh Hàn “Nàng mộng du, còn biết ta ở đâu?”

Tiêu Hề Hề “Đương nhiên, dù ta không phân biệt được đông tây bắc, cũng sẽ đi về hướng có người.”

Lạc Thanh Hàn ngẩn người.

Dù biết đây là lời đường mật nàng hay dùng nhưng nhịp tim hắn vẫn vô tình đập chậm lại.

Tiêu Hề Hề lợi dụng lúc hắn ngơ ngác, nhanh chóng leo lên giường, vén chăn chui vào trong.

Khi Lạc Thanh Hàn hoàn hồn lại, phát hiện nàng đã nằm cạnh mình.


Tiêu Hề Hề nhắm mắt lại “Mộng du kết thúc, ta phải ngủ rồi.”

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.

Đành vậy, cứ mặc nàng.

Cùng lắm thì tối nay hắn không ngủ.

Hắn nằm xuống, đắp chăn rồi quay sang nhìn nữ nhân gần ngay trước mắt.

Chỉ cần an tĩnh nhìn nàng như vậy cũng làm hắn vô cùng mãn nguyện, cả tiếng ve kêu khó chịu ngoài cửa sổ cũng trở nên hay hơn.

Một bàn tay nhỏ giơ ra ôm lấy eo hắn.

Sau đó đầu nàng cũng tới gần, chui vào trong vòng tay hắn.

Lạc Thanh Hàn cúi đầu, chạm vào đôi mắt hạnh linh động của nàng.

Nàng chớp mắt “Sao chàng không ngủ?”

Lạc Thanh Hàn “Ta không ngủ được, nàng ngủ trước đi.”

Tiêu Hề Hề “Sao không ngủ được? Là ta quấy rầy chàng sao?”

“Không có.”

Tiêu Hề Hề “Chàng có tâm sự gì sao?”

Lạc Thanh Hàn “Không có, ta không sao, mau ngủ đi, ngủ ngon.”

Tiêu Hề Hề bất mãn với thái độ né tránh của hắn, hừ một tiếng nói.

“Ngủ ngon, ngủ sao mà ngon? Ta còn mong chàng nghĩ ta muốn cả đêm không ngủ được này!”

Lạc Thanh Hàn “……”


Bình luận

Truyện đang đọc