QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Nhiếp Trường Bình "......"

Ác... ác vậy sao?

Nếu để Ngọc Lân vệ đánh ngất rồi khiêng về, hình tượng tiểu bá vương trong kinh của y há chẳng phải sụp đổ thành đồ cặn bã sao? Sau này bảo y làm sao lăn lộn trong Thịnh Kinh này nữa?

Nhiếp Trường Bình cười khan hai tiếng "Ha ha, Điện hạ thật biết nói đùa, ta có tay có chân, dĩ nhiên phải tự mình về."

Y không nỡ đứng dậy.

Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Nhớ bánh ngọt Tô Hương Đường đấy!"

"Biết rồi."

Nhiếp Trường Bình đi không bao lâu, Bạch trắc phi đã tới cung Minh Quang.

Hôm nay nàng mặc váy dài tay lụa trắng, trên mặt chỉ vẽ lông mày, không tô môi, sắc mặt hơi tái nhợt, cùng với thân hình mảnh khảnh, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt.

So với Tiêu lương đệ ăn mặc đẹp đẽ, Bạch trắc phi giống như đóa hoa nhỏ mỏng manh, hiền lành yếu ớt, khiến người ta thấy thương.

Thấy vậy, Bảo Cầm tức giận, tính sai rồi!

Nàng lại quên thuộc tính bạch liên hoa của Bạch trắc phi.

Nếu biết sớm Bạch trắc phi giả vờ yếu đuối, nàng sẽ không để Tiêu lương đệ trang điểm xinh đẹp như vậy.

Lúc này Tiêu lương đệ càng xinh đẹp, càng như lên mặt nạt người, ngược lại Bạch trắc phi trở thành nữ tử đáng thương bị bắt nạt.

Trên đời này ai cũng thường nghiêng về phía yếu hơn, yếu đuối của Bạch trắc phi hoàn toàn đáp ứng điều kiện này.

Bạch trắc phi đẩy Liễu Nhứ bên cạnh ra, tiến lên uyển chuyển hành lễ "Bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi "Biết tại sao ta gọi nàng tới không?"

"Thần thiếp không biết, mong Điện hạ nói rõ."

Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu lương đệ, Tiêu lương đệ lại nhìn Bảo Cầm.

Bảo Cầm kể lại toàn bộ quá trình đến điện Ngọc Liên nhận bổng lộc.

Lúc đó rất nhiều người có mặt, nói dối rất dễ bại lộ, nàng nói đều là sự thật, không thêm bớt lời nào.

Nàng nói xong, Bạch trắc phi nhẹ nhàng nói.

"Thì ra là vì chuyện nhỏ như vậy, có lẽ do người của ta quá bận, lúc phát đồ sơ ý lẫn vào một ít phế phẩm, lát nữa ta sai người đổi lại là được."

Bảo Cầm vốn tưởng đối phương sẽ ngụy biện trốn tránh, nàng còn định bắt bẻ, nhưng không ngờ đối phương dễ dàng nhận lỗi như vậy.

Là nàng bực bội như đánh vào vải bông, cảm thấy rất khó chịu.

Bạch trắc phi nhìn Tiêu lương đệ, khẽ nhíu mày, bất lực trách móc.

"Tiêu muội muội, nếu muội thấy đồ không hợp ý, có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ cho người đổi, muội hà tất vì chuyện nhỏ như vậy làm phiền Thái tử Điện hạ? Điện hạ vừa khỏi bệnh, thân thể còn rất yếu, là lúc cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng, Tiêu muội muội làm vậy quả thật không ổn."

Lời của nàng có vẻ độ lượng đúng mực, nhưng thực chất đang thầm mỉa mai Tiêu lương đệ nhỏ nhen, chỉ vì chút đồ mà so đo từng li từng tí, thậm chí còn quấy rầy Thái tử nghỉ ngơi, thật không ra thể thống gì.

Bảo Cầm muốn phản bác.

Nhưng nàng là cung nữ, lúc này không tiện xen vào, nếu không sẽ khiến người khác nghĩ Tiêu lương đệ dạy dỗ nàng không tốt.

Nàng kìm nén đỏ cả mặt.

Tiêu Hề Hề không thấy tức giận, nàng nói "Nếu tỷ tỷ đã đồng ý đổi, vậy thì đổi nhanh đi."

Đổi đồ xong, nàng có thể về ăn thịt nướng.

Bạch trắc phi bất đắc dĩ nói "Muội muội đúng người có tính gấp gáp, cũng không xem bây giờ là lúc nào, mặt trời sắp lặn, bên Thiếu phủ hẳn là đã khóa kho rồi, ngày mai ta sẽ cho người tới đó đổi cho muội."

Bình luận

Truyện đang đọc