QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tiêu Hề Hề nhất thời không có phản ứng gì.

Thấy sắc mặt Thái tử ngày càng âm trầm, như thể sắp phát hỏa.

Nàng chợt nhớ ra, Thái tử đang ra ám hiệu cho nàng!

Sờ vào chuỗi hạt hai lần có nghĩa muốn nàng giúp đuổi người đi.

Tiêu Hề Hề thấy không ổn lắm, họ đang ăn đồ ăn do Đổng gia cung cấp, lại muốn đuổi người Đổng gia ra ngoài, lương tâm nàng không chịu được.

Nhưng Thái tử nhìn nàng chằm chằm, dường như không dễ thỏa hiệp.

Tiêu Hề Hề bất lực thở dài, thầm nghĩ hôm nay nàng phải làm phản diện rồi.

Nàng đặt miếng sườn cừu trong tay xuống, dùng khăn lau tay rồi hắng giọng.

"Đổng thượng thư, ta có thể nhờ ông một việc không?"

Dù bây giờ nàng mặc nam trang, nhưng Đổng Minh Xuân biết thân phận của nàng, lập tức nói "Người cứ việc dặn dò."

Tiêu Hề Hề "Có thể mời mọi người ra ngoài không?"

Đổng Minh Xuân không hiểu gì.

Tiêu Hề Hề "Ta có chút chuyện muốn nói riêng với Thái tử, nhiều người ở đây như vậy, ta thấy ngại lắm, có thể phiền mọi người đến nơi khác dùng bữa không?"

Ánh mắt Đổng Minh Xuân đảo qua nàng và Thái tử, rồi chợt nhận ra.

Có vẻ như Tiêu trắc phi và Thái tử đang định làm chút chuyện yêu đương.

Loại chuyện này quả thật không nên làm trước mặt người ngoài.

Đổng Minh Xuân lập tức đứng dậy, gọi ba người con trai với nhạc công và vũ cơ đi.

Trước khi đi, Đổng Minh Xuân không quên cười nói với Tiêu Hề Hề vài câu.

"Người muốn làm gì cũng được, đảm bảo sẽ không có ai làm phiền hai người."

Tiêu Hề Hề "......"

Không hiểu sao cứ cảm thấy Đổng thượng thư đã bổ não thứ gì đó ghê gớm lắm.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc hỏi "Sao nàng lại đuổi người Đổng gia đi?"

Tiêu Hề Hề ngơ ngác nói "Không phải Điện hạ bảo thần thiếp đuổi họ đi sao?"

"Ta chỉ muốn nàng đuổi nhạc công vũ cơ đó đi, bọn họ quá ồn."

Lúc này Tiêu Hề Hề mới nhận ra "Thì ra thần thiếp hiểu sai ý rồi!"

Lạc Thanh Hàn thấy hắn cần phải bồi dưỡng chút ăn ý giữa hai người.

Sau bữa trưa, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề rời Đổng gia, ngồi xe ngựa về cung.

Tiêu Hề Hề mong chờ cầu xin "Điện hạ, thần thiếp muốn đi dạo một chút, được không?"

Lạc Thanh Hàn nhẫn tâm từ chối nàng.

"Tối qua ta vừa dẫn nàng dạo chợ đêm, hôm nay ngoan ngoãn cho ta, không đi đâu hết."

Tiêu Hề Hề vồ lấy hắn, ôm eo hắn bắt đầu làm nũng, ầm ĩ đòi đi dạo.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Nàng còn ầm ĩ, hai con heo trong hậu viện của nàng sẽ bị tịch thu."

Tiêu Hề Hề dừng lại.

Nàng hậm hực rút tay lại, đáng thương nhìn hắn.

"Điện hạ, người thật tàn nhẫn vô tình độc ác!"

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Đúng vậy, ta tàn nhẫn vô tình độc ác, nàng có thể làm gì?"

Tiêu Hề Hề không thể làm gì cả.

Nàng chỉ có thể co mình thành một cục, âm thầm tự kỷ không nói.

Về điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề đang định nằm xuống ghế sập mềm mại thì Thái tử gọi nàng.

Lạc Thanh Hàn đặt ba tờ giấy đầy chữ trước mặt nàng.

"Nàng học thuộc hết nội dung trên đây, ba ngày sau ta sẽ đến kiểm tra, nếu nàng không học thuộc được, heo ở hậu viện của nàng sẽ bị tịch thu."

Tiêu Hề Hề cầm tờ giấy lên xem, phát hiện trên đó viết đều là sở thích của Thái tử.

Ví dụ, hắn thích nhất màu đen, hắn ghét nhất màu sặc sỡ.

Tiêu Hề Hề chủ động hỏi "Màu sặc sỡ là màu gì?"

Lạc Thanh Hàn "Xanh đỏ lòe loẹt."

Tiêu Hề Hề xem tiếp.

"Điện hạ không thích ăn thịt à, thịt thơm ngon như vậy, sao người không thích?"

Lạc Thanh Hàn "Quá dầu mỡ, ăn nhiều không tốt."

Tiêu Hề Hề "Vậy thần thiếp từng gắp thịt cho người, cũng đâu thấy người nói không thích."

Lạc Thanh Hàn "Đó là cho nàng mặt mũi."

Tiêu Hề Hề đắc ý "Không ngờ thần thiếp còn có mặt mũi với người nữa."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nàng đang coi thường ai đấy?

Hắn lạnh lùng nói "Nàng từ từ học, ta đi trước."

Tiêu Hề Hề vội gọi hắn lại "Chờ chút, người nói trong vòng ba ngày nếu thần thiếp không thuộc lòng được, sẽ tịch thu bé heo con của thần thiếp, vậy nếu thần thiếp đọc thuộc được thì sao? Có phần thưởng gì không?"

Lông mày Lạc Thanh Hàn giật giật khi nghe thấy từ ba từ "bé heo con".

Nàng thật sự gọi hai con heo đó là em bé?

Vậy hắn là gì chứ?

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Ta có thể nhẫn nhịn cho nàng nuôi heo ở Đông cung, đó đã là lớn nhất phần thưởng nhất rồi."

Tiêu Hề Hề không phục "Chuyện nào ra chuyện đó, chuyện nuôi heo trước đó là người đã hứa với thần thiếp, bây giờ người không được lấy nó làm điều kiện."

"Vậy nàng muốn phần thưởng gì?"

Tiêu Hề Hề cười hì hì "Thần thiếp muốn rừng tre đó."

Nữ nhân này vẫn chưa quên món thịt chuột dúi.

Lạc Thanh Hàn từ chối thẳng thừng "Không được, đổi cái khác."

Tiêu Hề Hề ấm ức nói "Không cho rừng tre cũng không sao, người phải cho thần thiếp mở rộng vườn rau."

"Hậu viện nhiều rau như vậy vẫn không đủ cho nàng ăn sao?"

"Thần thiếp muốn đa dạng nhiều chủng loại mà."

Lạc Thanh Hàn do dự giữa việc mở rộng vườn rau và ăn thịt chuột dúi, hắn quyết định chọn cái trước.

"Nếu trong vòng ba ngày nàng có thể học thuộc nội dung trên ba tờ giấy này, ta đồng ý cho nàng mở rộng vườn rau."

Tiêu Hề Hề cười tươi như hoa "Đa tạ Điện hạ! Điện hạ thật sự là người tốt nhất trên đời, thần thiếp thích người nhất nhất nhất nhất luôn!"

Lạc Thanh Hàn phớt lờ màn nịnh nọt của nàng, mặt không biểu cảm nói "Nàng đừng vui mừng quá sớm, nếu nàng học không thuộc, heo của nàng sẽ bị tịch thu."

Tiêu Hề Hề rất tự tin "Trước đây thần thiếp học không tốt, là do thần thiếp lười biếng, chỉ cần thần thiếp chăm chỉ, học thuộc lòng gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề!"

"Vậy ta sẽ chờ xem."

Lạc Thanh Hàn rời điện Thanh Ca, trực tiếp đến cung Minh Quang, hắn còn rất nhiều việc phải làm.

Ban đầu, Tiêu Hề Hề ngồi đọc, nhưng ngồi được một lúc, nàng không ngồi yên được nữa, nửa người trên của nàng nằm dài trên bàn, như cá muối sắp tan chảy.

Nàng nằm sấp một lúc, cảm thấy nằm thế này đọc rất khó chịu.

Vì vậy nàng nằm xuống đất, dưới người có đệm, nên không cảm thấy quá lạnh.

Nàng nằm nghiêng, một tay chống má, tay kia cầm giấy, nhìn hàng chữ dày đặc, nàng lại thở dài trong lòng.

"Học thuộc lòng quả thật không phải là chuyện người nên làm!"

Đúng lúc này, Trần lương viên đến.

Nàng hành lễ "Thỉnh an tỷ tỷ."

Tiêu Hề Hề ngồi dậy, ra hiệu cho nàng ngồi xuống trò chuyện.

Trần lương viên ngồi xuống đối diện, liếc nhìn hai tờ giấy đầy chữ trên bàn.

Chỉ cần nhìn thoáng, nàng đã nhận ra nét chữ của Thái tử.

Trần lương viên không kiềm được mà nhìn lần thứ hai

Lúc này, Bảo Cầm đi tới, đặt tách trà trước mặt Trần lương viên.

"Tiểu chủ, mời dùng trà."

Lúc Trần lương viên nhìn lại hai tờ giấy, mới phát hiện Tiêu trắc phi đã cất tờ giấy đi.

Bình luận

Truyện đang đọc