QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tiêu Hề Hề bĩu môi “Thần thiếp chỉ sờ chút thôi mà, đâu có làm nàng mất miếng thịt nào, bệ hạ cần gì nhỏ mọn như vậy?”

Lạc Thanh Hàn “Đừng bắt trẫm nói lần thứ hai.”

Tiêu Hề Hề chỉ đành miễn cưỡng buông Lao phi ra.

Lao phi như được ân xá, vội lùi lại giữ khoảng cách với Quý phi.

Lúc này trong mắt Lao phi, Quý phi trước mặt còn đáng sợ hơn cả thú dữ.

Thú dữ chỉ ăn thịt người, nhưng Quý phi không chỉ ăn thịt người mà còn khiến họ ghê tởm!

Lao phi không dám ở lại đây nữa, cáo từ với Hoàng đế xong liền vội vàng bỏ chạy.

Lạc Thanh Hàn từ đầu đến cuối không hề nhìn Lao phi.

Hắn vừa vẫy tay, Thường công công lập tức dẫn các cung nữ thái giám lui ra ngoài.

Trong trắc điện chỉ còn lại Hoàng đế và Quý phi.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề.

“Rốt cuộc hôm nay nàng sao vậy?”

Tiêu Hề Hề “Nói ra có thể chàng không tin, nhưng ta bị người khác hạ độc.”

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi, theo bản năng muốn gọi thái y.

Tiêu Hề Hề vội cản hắn “Đừng gọi, ta không sao, có người đã động tay vào lễ phục, độc bình thường không có tác dụng với ta.”

Lạnh lùng trong mắt Lạc Thanh Hàn nhạt dần, trầm giọng hỏi “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Tiêu Hề Hề “Thật ra là chuyện như vầy …”


……

Lao phi trở về chính điện, ngồi vào chỗ của mình.

Nàng lấy khăn tay lau tay và mặt, trong lòng đầy sự ghê tởm với Quý phi.

Trước kia nàng chỉ nghĩ Quý phi mưu mô, bây giờ xem ra Quý phi là loại người ăn cả nam lẫn nữ, đúng là ghê tởm!

Nàng lau hai lần, thấy mu bàn tay hơi ngứa nên vô thức dùng sức lau.

Kết quả càng cọ xát càng thấy ngứa.

Chẳng mấy chốc, mu bàn tay nàng đã ửng đỏ.

Không chỉ vậy, khóe mắt và má nàng cũng bắt đầu ngứa.

Nàng nhịn không được nên đưa tay gãi, nhưng cơn ngứa không hề thuyên giảm mà càng dữ dội hơn.

Cảnh phi ngồi cùng bàn với nàng chợt hỏi.

“Mặt tỷ sao vậy? Sao lại đỏ vậy?”

Lý phi ngồi bàn bên cạnh nhìn sang, chậc lưỡi.

“Lao phi, ngươi bôi bậy thứ gì lên mặt à? Ta nói cho ngươi biết, không phải thứ gì cũng có thể bôi lên mặt đâu, có những thứ chẳng những không giúp ngươi đẹp lên mà còn khiến ngươi trông xấu đi.”

Mấy lời hả hê này quả nhiên thêm dầu vào lửa, khiến Lao phi tức giận trừng mắt.

“Có phải ngươi đang hại ta?”

Lý phi cười lạnh nói “Ta nói chứ Lao phi, dù ngươi muốn đổ tội cho ta, trước hết phải đưa ra chứng cứ xác thực, nếu không có chứng cứ mà ăn nói bậy bạ, có tin ta xé nát miệng ngươi không?”

Nàng mở miệng là một câu Lao phi, hai câu Lao phi, cố ý thọc đao vào tim người khác.

Đôi mắt Lao phi tức giận đỏ bừng.

Nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ khẩu chiến với Lý phi.

Nhưng bây giờ mặt và tay nàng ngứa ngáy, nàng sợ mình bị người khác hãm hại, không dám ở lại đây lâu.

Nàng nén cơn giận đứng dậy vội vã bước ra ngoài.

Cung nữ Liễu Nhứ theo sát phía sau.

Lao phi đột ngột rời tiệc cũng không ảnh hưởng gì nhiều, mọi người tiếp tục ăn uống, không khí yên bình.

Ở trắc điện.

Lạc Thanh Hàn nghe Hề Hề nói rõ mọi chuyện, trong lòng cũng đã hiểu được ý đồ xấu xa của người làm chuyện đó.

Người này biết hôm nay là lễ sắc phong của Quý phi, cố ý chọn lúc này động tay vào lễ phục của Hề Hề, dù nàng có phát giác thì cũng không làm gì được.

Vì hôm nay là ngày trọng đại của nàng, một khi làm ầm chuyện có người muốn hại nàng, đồng nghĩa vạch trần hậu cung tranh đấu trước mắt thiên hạ.

Khi đó, không chỉ nàng mà cả hoàng thất đều mất mặt.

Tiêu Hề Hề “May là ta bách độc bất xâm, nếu không ải hôm nay không biết phải làm sao?”

Lạc Thanh Hàn “Ta sẽ sai người nghiêm túc điều tra chuyện này, nàng về trước đi, thay lễ phục trên người ra, sau đó để Phương thái y khám cho nàng.”


Tiêu Hề Hề “Vậy yến tiệc thì thế nào? Mấy quan khách đó là đến chúc mừng ta, nếu ta về sớm thì cảm thấy không ổn lắm.”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Nàng là Quý phi, trên đời này nàng chỉ cần lấy lòng một mình ta, không cần quan tâm người khác thích hay không thích.”

Tiêu Hề Hề đỏ mặt ôm ngực, khoa trương nói.

“Bệ hạ, sao chàng cứ sơ hở là thả thính thế? Trái tim bé nhỏ của ta sắp nổ tung rồi!”

Lạc Thanh Hàn:???

Trai thẳng Hoàng đế không hiểu lời hắn vừa nói thả thính ở chỗ nào?

Không phải hắn chỉ nói thật thôi sao?

Lúc Tiêu Hề Hề rời trắc điện, nàng bắt gặp ánh mắt lo lắng của Bảo Cầm và Tế Vũ.

Hai người đều thấy Hoàng đế không vui trong yến tiệc vừa rồi, rất sợ Hoàng đế sẽ trút giận lên Quý phi.

Tiêu Hề Hề mỉm cười ngọt ngào với họ.

“Không sao, chúng ta về thôi.”

Hiện giờ Tiêu Hề Hề đã về, Lạc Thanh Hàn đương nhiên không còn hứng thú quay lại yến tiệc.

Hắn sai người truyền lời, nói với quan khách rằng Quý phi uống say, đã về nghỉ ngơi.

Lý phi đứng lên, lười biếng nói.

“Nếu Quý phi và Hoàng thượng đi rồi, vậy ta cũng đi, các người cứ từ từ ăn.”

Diêu tiệp dư nhanh chóng đứng dậy, nói “Thần thiếp cũng ăn xong rồi, thần thiếp về cùng người.”

Lý phi khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài.

Diêu tiệp dư heo sát phía sau.

Lý phi vừa đi, trong số người còn lại ở chính điện, người có địa vị cao nhất là Cảnh phi.

Mấy phi tần cấp thấp chủ động đến gần Cảnh phi nâng ly kính rượu, tuôn ra đủ loại lời lẽ dễ nghe.

Cảnh phi luôn mỉm cười, biểu hiện tự nhiên thoải mái.


Tô tài nhân không qua đó.

Nàng đang suy nghĩ lý do tại sao Quý phi lại rời tiệc sớm.

Vừa rồi nàng luôn thầm quan sát Quý phi, nàng thấy Quý phi ăn nhiều món nhưng không uống nhiều.

Nói Quý phi say là chuyện không thể nào.

Nếu đã không say, sao Quý phi lại đột ngột rời đi?

Có phải là do số thuốc bột đó không?

Tô tài nhân mím đôi môi đỏ mọng, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa đi đến kết luận.

Tiêu Hề Hề vừa về đến cung Vân Tụ, lập tức cởi bỏ lễ phục trên người.

Nàng sợ hại đến người khác nên không cho ai hầu hạ mình.

Sau khi Phương Vô Tửu khám cho hai tiểu cung nữ kia thì không rời đi, luôn đợi ở trong cung Vân Tụ.

Lúc này hắn bắt mạch cho Tiêu Hề Hề, hỏi thêm vài câu, cuối cùng nói.

“Muội cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng để an toàn, muội vẫn nên tắm thuốc.”

Phương Vô Tửu kê một đơn thuốc, sai người bốc thuốc theo đơn, nấu một nồi nước tắm nóng hổi.

Tiêu Hề Hề cởi y phục, ngồi vào bồn tắm.

Bảo Cầm chỉ đạo các tiểu thái giám mang một chậu gỗ đặt trước mặt Phương Vô Tửu, trong chậu gỗ là bộ lễ phục hoa lệ mà Quý phi mặc tham dự lễ sắc phong hôm nay.

Màu đỏ vừa rực rỡ vừa cháy bỏng, như nắng mai chói mắt.

Từng đường chỉ thêu trên váy đều là công sức của các tú nương, nào ngờ lại biến thành con dao hại người.


Bình luận

Truyện đang đọc