QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Khi Cảnh trắc phi nhận được lời mời, nàng hơi sững sờ.

Nàng không chắc hỏi "Sao mọi người lại muốn gọi ta chơi cùng?"

Bạch trắc phi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.

"Vui một mình chi bằng mọi người cùng vui, chúng ta đều là tỷ muội tốt, hiếm khi có trò vui, đương nhiên phải chơi cùng nhau. Tiêu trắc phi và Lý trắc phi cũng đồng ý rồi, chúng ta hẹn sáng mai gặp ở điện Thanh Ca, muội đến chứ?"

Cảnh trắc phi biết quan hệ của mình với họ không tốt, trước đó nàng âm mưu hại Tiêu trắc phi, giữa hai người có thù cũ, bây giờ Tiêu trắc phi đột nhiên không tính toán thù cũ, mời nàng đến chơi bài ở điện Thanh Ca, chuyện này nghĩ thế nào cũng rất kỳ quặc.

Lẽ nào Tiêu trắc phi cố ý giăng bẫy chờ nàng sa vào?

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Cảnh trắc phi từ chối lời mời của Bạch trắc phi.

"Xin lỗi, mấy ngày nay ta không khỏe lắm, không tiện ra ngoài."

Bạch trắc phi không mấy ngạc nhiên, có hơi thất vọng nói "Vậy muội nghỉ ngơi cho tốt, đợi muội khỏi bệnh chúng ta cùng nhau chơi."

Sau khi rời điện Uyển Hà, Bạch trắc phi đi đường vòng đến Ninh Vũ uyển.

Nàng đến Ninh Vũ uyển gặp Đoạn lương đệ.

Sau tiệc Trung thu thì Đoạn lương đệ rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, trông nàng gầy hơn trước, tính tình cũng trầm lắng hơn rất nhiều.

Tuy Thái tử đã dìm chuyện Đoạn lương đệ suýt bị lăng nhục, ngoài những người trong cuộc, thì không người ngoài nào biết được nội tình. Nhưng trong cung có rất nhiều người thông minh, bọn họ liên hệ chuyện trước chuyện sau, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì có thể đoán được nguyên nhân đại khái.

Bây giờ mọi người đều biết Đoạn lương đệ đã hoàn toàn thất sủng, không thể trở mình nữa.

Đối với một phi tần thất sủng, tất nhiên mọi người đều tránh xa nàng.

Ninh Vũ uyển từ đó trở nên vắng vẻ, không phải lãnh cung nhưng lại cứ như lãnh cung.

Bạch trắc phi chẳng những không xa lánh Đoạn lương đệ, mà thỉnh thoảng còn đến thăm nàng, trong vô thức quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.

Đoạn lương đệ mời nàng ngồi uống trà.

"Đây là trà hoa mà muội tự pha, tỷ uống thử, xem có thích không?"

Bạch trắc phi nhấp một ngụm, nhẹ giọng khen "Thơm quá."

Đoạn lương đệ cười cười, cuối cùng trên khuôn mặt ủ rũ của nàng cũng có lại chút nét ngây thơ trước kia.

Bạch trắc phi "Lần này ta đến tìm muội, là muốn hỏi muội ngày mai có rảnh không? Mấy người chúng ta hẹn chơi bài ở điện Thanh Ca, vừa hay còn thiếu một người."

Đoạn lương đệ khó hiểu "Chơi bài?"

Bạch trắc phi nói về cách chơi mạt chược, cuối cùng nói "Thật ra chơi bài là phụ, chủ yếu là ta muốn muội tham gia vào chuyện này, mặc kệ sau này muội có còn khả năng đắc sủng nữa hay không, muội cũng phải tiếp tục sống trong cung, muốn sống thì phải giao thiệp với mọi người, bây giờ là cơ hội tốt, muội có muốn tới không?"

Đoạn lương đệ do dự.

Nàng không thiếu tiền, dù không đắc sủng, nàng vẫn là nữ nhi của Đoan Quốc Công.

Đoan Quốc Công đưa nàng vào cung, cho nàng một số tiền lớn làm của hồi môn, sau đó cứ cách một khoảng thời gian, Quốc Công phu nhân vào cung thăm nàng, cũng sẽ mang theo một ít tiền. Bình thường nàng không có chỗ dùng tiền, số tiền tích góp đó, bây giờ cũng là một khoản đáng kể.

Chủ yếu là nàng sợ mình không hòa nhập được, sợ bị làm khó bị chê cười, càng sợ bị lộ vết sẹo cũ.

Bạch trắc phi cũng không ép nàng, nhẹ giọng nói "Muội tự suy nghĩ đi, nếu muốn đến, sáng mai có thể trực tiếp đến điện Thanh Ca."

Nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Đoạn lương đệ đích thân tiễn nàng ra cổng.

Sau khi đi xa, Liễu Nhứ mới cẩn thận nhắc nhở.

"Nương nương, người quên trước đó Đoạn lương đệ được sủng ái đã kiêu ngạo ra sao rồi ư? Bây giờ người giúp nàng ta, lỡ như nàng ta lấy oán báo ơn, cắn ngược lại người thì sao?"

Mấy chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy không hiếm trong cung.

Bạch trắc phi bình tĩnh nói "Ta tin muội ấy không phải loại người như vậy."

Liễu Nhứ thở dài "Người tốt bụng quá rồi, như vậy mới dễ bị người khác ức hiếp."

Bạch trắc phi cười cười không nói.

Sở dĩ nàng giúp Đoạn lương đệ là vì nàng muốn Đoạn lương đệ bị nàng lợi dụng.

Bây giờ Đoạn lương đệ đang rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, nàng đưa tay ra giúp đỡ, dù chỉ là tiện tay nhưng cũng là kịp thời giúp đỡ, ý nghĩa không phải tầm thường.

Hơn nữa, nàng cũng có thể lợi dụng chuyện này để duy trì hình tượng tốt bụng của mình và tích lũy danh tiếng, có lợi cho nàng cạnh tranh ngôi vị Thái tử phi sau này.

Nói chung, đây là một vụ mua bán vốn thấp lời cao.

Bạch trắc phi cảm thấy rất có lợi.

Tối nay, Thái tử vẫn không đến điện Thanh Ca.

Tiêu Hề Hề lại ngủ một mình.

Bản thân nàng thấy thoải mái khi ngủ một mình, nhưng Bảo Cầm lại không nghĩ vậy.

Sáng hôm sau, Bảo Cầm không chịu nổi lo lắng trong lòng, nói "Thái tử đã ba ngày liên tiếp không đến điện Thanh Ca, hai ngày nay cả tin tức cũng không có, không lẽ ngài ấy bị nữ nhân khác dụ đi rồi?"

Trước khi Tiêu Hề Hề kịp nói, Bảo Cầm đã tự phủ nhận suy đoán của mình.

"Chắc là không, nếu Đông cung có người mới, nô tỳ nhất định sẽ biết, nhưng bây giờ cả chút tin tức cũng không có."

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nói "Em đừng bận tâm mấy chuyện này nữa, mau mang bữa sáng của ta ra đi, ta đói quá nè."

Bảo Cầm vội đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Tiêu Hề Hề thích thú ăn ngon lành.

Lúc này, Lý trắc phi đến.

Hôm qua, nàng thua một khoản tiền lớn, hôm nay nàng phải thắng lại số tiền đó bằng mọi giá!

Nàng thấy Tiêu Hề Hề còn đang ăn, không khỏi thúc giục "Lúc này là lúc nào rồi mà ngươi mới ăn sáng? Ngươi chậm chạp quá!"

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Ta dậy muộn nên ăn hơi muộn."

Lý trắc phi "Tối qua ngươi đâu có thị tẩm, hôm nay sao dậy muộn vậy?"

Tiêu Hề Hề "Vì ta lười."

Lý trắc phi "......"

Đối phương bình thản đến mức nàng không biết phải phản bác thế nào.

Nàng nín hồi lâu mới nói được một câu "Nếu ngươi đã biết mình lười, sao không sửa sai?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Lười là bản chất con người, ta chỉ thuận theo bản tính của mình, ta không nghĩ đó là lỗi, nếu không phải lỗi, tại sao ta phải sửa? Cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, so với chuyện bận rộn một đời thì chi bằng thoải mái nằm hết một đời."

Lý trắc phi bị sốc vì lời nói trơ trẽn của nàng.

Lý trắc phi từng thấy nhiều kẻ lười, nhưng chưa ai lười bình thản thẳng thắn như vậy.

Tiêu Hề Hề "Thật ra cô cũng có thể thử, sau này mỗi ngày thức dậy muộn chút, cô sẽ cảm thấy thế giới rất khác."

Lý trắc phi trợn trắng mắt "Ngươi đừng hòng lay chuyển ta, ta sẽ không lười như ngươi!"

Tiêu Hề Hề tiếc nuối "Cô có biết cô đã bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời để tận hưởng cuộc sống không."

1

Lý trắc phi không muốn tranh luận chuyện này nữa, lại giục "Ngươi ăn mau đi, ăn xong thì nhanh tới chơi bài!"

Bình luận

Truyện đang đọc