QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Lý trắc phi cau mày "Đây không phải là Cát Tường của ngự thư phòng Đông cung sao? Gã sao vậy?"

Tiểu thái giám còn đang sợ hãi, nhưng nghe vậy gã nhào tới trước mặt Lý trắc phi, giật giật vạt áo của nàng, nét mặt cầu xin.

Xem bộ dạng của gã, như đang cầu cứu Lý trắc phi.

Lý trắc phi bị động tác bất ngờ của gã làm giật mình, vội kéo váy ra, lui về phía sau hai bước.

Nàng chán ghét nói "Tên nô tài thấp kém như ngươi lại dám động vào ta? Muốn chết sao?"

Tiểu thái giám tức thì khóc rống lên.

Lạc Thanh Hàn nói "Tối qua tiểu thái giám suýt nữa giết chết Tiêu trắc phi."

Lý trắc phi lập tức hiểu ra.

Nàng lại bị người khác đổ tội rồi!

Một nửa niềm vui còn lại cũng biến mất.

Nàng cuống quýt biện hộ "Điện hạ minh giám, tuy thần thiếp biết gã, nhưng thần thiếp với gã không thân, càng không sai gã đi giết Tiêu trắc phi!"

Lạc Thanh Hàn "Nhưng tối qua nàng đã chính miệng thừa nhận."

Lý trắc phi "Thần thiếp thừa nhận chuyện gì?"

"Nàng nói nàng hận nhất hai người là Tiêu trắc phi và Bạch trắc phi, nếu nàng muốn hại, nhất định sẽ hại hai nàng ấy trước."

Lý trắc phi lập tức ngẩn ra.

Tối qua, nàng nhất thời nhanh miệng nói những lời này, không ngờ hôm nay lại trở thành khẩu cung trong mắt người khác.

Nàng thấy mình oan ức chết đi được!

"Tối qua thần thiếp nói bậy thôi, lời này không thể coi là thật được!"

Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng "Nói bậy thật sao? Chẳng lẽ nàng nói không phải lời thật lòng à?"

Lý trắc phi không trả lời được.

Nếu nàng thừa nhận tối qua mình nói dối, vậy chuyện Đoạn lương đệ bị hãm hại, chẳng phải trở thành tội của nàng sao?

Nếu nàng phủ nhận thì nàng sẽ trở thành hung thủ sát hại Tiêu trắc phi.

Nàng bị ép vào ngõ cụt, dù nàng chọn thế nào cũng sai!

Lý trắc phi gấp gáp, đỏ cả mắt "Tuy thần thiếp có chút định kiến với Tiêu trắc phi, nhưng dù thần thiếp có ngu xuẩn cỡ nào, cũng sẽ không dùng thủ đoạn này đối phó Tiêu trắc phi!"

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng giải thích thế nào về phong thư này?"

Lý trắc phi vội cầm thư mở ra xem.

Trong thư chỉ có mấy chữ, đại khái là bảo Cát Tường âm thầm trừ khử Tiêu trắc phi.

Lạc Thanh Hàn "Phong thư này tìm thấy trên người của Cát Tường, đây có phải nét chữ của nàng không?"

Lý trắc phi sắp phát điên "Dù đây là nét chữ của thần thiếp, nhưng thần thiếp chưa từng viết phong thư này! Thần thiếp bị người khác hãm hại! Nếu thần thiếp muốn sai Cát Tường hại người, sao có thể tự tay viết thư cho gã? Đây chẳng phải để lại bằng chứng cho người khác tới bắt mình sao?"

Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng giải thích sao về phong thư này?"

"Hẳn là có người mô phỏng nét chữ của thần thiếp." Lý trắc phi nói, chợt nhớ ra "Là Tần lương đệ! Nàng ta biết mô phỏng chữ viết, trước kia nàng ta cũng giúp thần thiếp chép kinh, chữ nàng ta viết giống hệt thần thiếp!"

Lạc Thanh Hàn hơi híp mắt "Ta bảo nàng chép kinh, nàng lại dám gian lận?"

Lúc này Lý trắc phi mới nhận ra mình lỡ miệng.

Nàng cuống quýt quỳ xuống "Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa."

Lạc Thanh Hàn bảo Mặc Họa lấy bản kinh do Lý trắc phi đưa trước đó ra, so sánh cẩn thận, thấy nét chữ Tần lương đệ mô phỏng giống hệt với nét chữ của Lý trắc phi, rất khó nhận ra sự khác biệt.

Lý trắc phi khẩn cầu "Nhất định là Tần lương đệ hãm hại thần thiếp, cầu xin Điện hạ giúp thần thiếp chủ trì công đạo!"

Lạc Thanh Hàn phức tạp nhìn nàng một cái, sau đó nói "Nàng về đi."

Lý trắc phi ngẩn ra, khó hiểu nói "Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, Điện hạ tại sao lại bảo thần thiếp về?"

Lạc Thanh Hàn không định giải thích nghi vấn của nàng, chỉ phất phất tay, ý bảo nàng có thể đi.

Lý trắc phi không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng đứng dậy rời đi.

Mặc Họa tiễn nàng ra ngoài.

Lý trắc phi vừa đi vừa oán trách "Sao Điện hạ không gọi Tần lương đệ tới hỏi? Chuyện này nhất định là do nàng ta làm, nàng ta muốn giết Tiêu trắc phi rồi đổ tội cho ta, đây là một mũi tên trúng hai con nhạn!"

Mặc Họa bất đắc dĩ nói "Nương nương, không phải người không biết Tần lương đệ là cháu gái của Hoàng hậu nương nương, dù chuyện này là nàng ta làm thật, nể mặt Hoàng hậu nương nương, Thái tử cũng sẽ không làm gì nàng ta, cho nên chuyện này chỉ có thể dừng ở đây, sau khi người về đừng nói bậy bạ, kẻo làm Tần lương đệ ghi hận."

Lý trắc phi nghe xong càng tức giận hơn.

Nhưng nàng cũng hiểu Mặc Họa nói thật.

Tần lương đệ là đích nữ đại phòng của Tần gia, có quan hệ thân thiết với Tần hoàng hậu, khác hoàn toàn với cháu gái họ hàng xa ba ngàn dặm như nàng.

Nếu nàng đấu với Tần lương đệ, Tần hoàng hậu chắc chắn sẽ giúp Tần lương đệ.

Đến lúc đó, có thể Tần hoàng hậu sẽ nhân cơ hội phế bỏ vị trí Trắc phi của nàng, sau đó phong Tần lương đệ làm Trắc phi.

Lý trắc phi càng nghĩ càng hận, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa.

Mặc Họa tiễn nàng ra cổng rồi xoay người vào trong.

Nàng hành lễ với Thái tử "Lý trắc phi đã đi rồi, nô tỳ cũng giải thích rõ ràng."

Lạc Thanh Hàn "Ngươi đến điện Kim Phong truyền lời của ta, từ nay về sau, Lý trắc phi không cần quản chuyện ngự thiện phong Đông cung nữa."

"Vâng."

Mặc Họa lặng lẽ cáo lui.

Lạc Thanh Hàn cũng sai người kéo tiểu thái giám kia ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hắn và Tiêu Hề Hề.

Trong một đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Hề Hề vốn tưởng Thái tử sẽ không vui, nhưng sau khi cẩn thận quan sát lại phát hiện hắn hình như vẫn bình thường.

Nàng thăm dò hỏi "Điện hạ không định điều tra đến cùng sao?"

Lạc Thanh Hàn "Chỉ cần điều tra đến Tần gia, thì không cách nào tiếp tục điều tra nữa."

Hắn dừng lại, nhẹ nhàng nói thêm một câu.

"Xin lỗi, tạm thời không thể trả công bằng cho nàng."

Tiêu Hề Hề xua tay "Không sao, thần thiếp vốn không quan tâm những chuyện này."

Dù sao với thân thủ của nàng, những người đó không hại được nàng.

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng thật sâu.

Nếu là nữ nhân bình thường, gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ tức giận hoặc oan ức.

Mà Tiêu Hề Hề như không có chuyện gì, không hề để tâm đến những điều này.

Rõ ràng nàng ở trong hoàng cung, là trung tâm của tranh đoạt quyền lực, nhưng lại sống như một người ngoài cuộc, dù có bao nhiêu âm mưu ập đến, cũng coi như chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.

Lạc Thanh Hàn nghĩ nàng như vậy thật tốt, không vì âm mưu của người khác mà tức giận hay buồn bã.

Nhưng hắn hơi bất an.

Nàng giữ mình ngoài cuộc, không vướng vào tranh đấu, có nghĩa nàng có thể rút lui bất cứ lúc nào, không cần chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Tiêu Hề Hề xấu hổ nói "Điện hạ làm gì nhìn thần thiếp như vậy? Ngại lắm."

Lạc Thanh Hàn cuối cùng nhịn không được, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Sau này nàng sẽ rời bỏ ta sao?"

Tiêu Hề Hề gãi má "Chuyện tương lai, ai có thể nói trước được chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc