QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Dân chúng còn tổ chức diễu hành xe hoa trên đường.

Một con ngựa được trang trí lộng lẫy kéo một chiếc xe lớn, trên xe có một đôi trai gái xinh đẹp, trong tay cầm giỏ tre, trong giỏ có những viên kẹo mạch nha gói bằng giấy gạo.

Hai người ném kẹo xuống dưới, những người vây xem đua nhau giành.

Những viên kẹo này tượng trưng cho sự may mắn, có thể giành được kẹo có nghĩa là trong năm tới sẽ gặp nhiều may mắn.

Dù thật hay giả thì đây cũng là một điềm lành.

Thế nên có rất nhiều người giành kẹo.

Tiêu Hề Hề không biết những viên kẹo này tượng trưng cho điềm lành, nàng chỉ biết có đồ ăn, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!

Nàng biết Lạc Thanh Hàn không thích chỗ đông người nên trực tiếp đẩy hắn ra, sau đó xắn tay áo khí thế dũng mãnh xông vào đám người, dùng hết sức đẩy về phía trước.

Lạc Thanh Hàn đứng đó, mặt vô cảm nhìn nàng chen chúc với một nhóm đại thúc đại thẩm.

Thật ra hắn không muốn để Hề Hề chen chúc với nhiều người như vậy.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã bị nàng đẩy ra.

Nhớ lại vừa rồi nàng đẩy hắn ra không thương tiếc, tâm trạng Lạc Thanh Hàn càng tệ hơn, cả vẻ mặt cũng hơi u ám.

Hắn không thích cảm giác bị nàng đẩy ra xa.

Ngay lúc hắn không nhịn được nữa, đang định bảo Cấm quân xông tới đưa Hề Hề về thì hắn thấy Hề Hề cuối cùng cũng chen ra khỏi đám đông.

Quần áo nàng hơi lộn xộn, trâm cài thỏ ngọc trên búi tóc hơi xiêu vẹo.

Nhưng nàng lại không quan tâm, lảo đảo chạy tới giơ hai tay lên, trong tay có hai viên kẹo mạch nha bọc bằng giấy gạo, nàng cầm kẹo như báu vật tới trước mặt Lạc Thanh Hàn.

“Nhìn xem, ta giành được kẹo rồi! Vừa rồi ta nghe đại thẩm giành kẹo kia nói kẹo này tượng trưng cho điềm lành, chỉ cần ăn kẹo này thì trong năm tới sẽ gặp may mắn thuận lợi. Ta đặc biệt giành hai viên, chàng một viên, ta một viên, vừa đẹp!”


Lạc Thanh Hàn không ngờ mình cũng có phần.

Hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay nàng.

Giấy gạo mỏng bọc kẹo mạch nha nhỏ nằm im trong lòng bàn tay nàng.

Rõ ràng nó là một thứ không đáng tiền, nhưng bây giờ lại vô cùng quý giá.

Nó đại diện cho tâm ý của nàng.

Nàng hy vọng hắn sẽ gặp nhiều may mắn thuận lợi trong năm tới.

Tiêu Hề Hề thúc giục “Mau ăn một viên đi!”

Lạc Thanh Hàn duỗi ngón tay thon dài như ngọc cầm một viên kẹo.

Hắn bóc lớp giấy gạo, đưa kẹo vào miệng Hề Hề, ra hiệu cho nàng ăn.

Tiêu Hề Hề không khách khí mở miệng cắn viên kẹo.

Nàng vừa nhai vừa bóc một viên kẹo khác đưa vào miệng Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn không thích đồ ngọt, nhưng lúc này hắn không chút do dự mở miệng cắn nhẹ viên kẹo.

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Ngọt thật đấy!”

Nàng mắt cười cong cong, khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền, ngọt ngào đến mức khiến trái tim tan chảy.

Lạc Thanh Hàn đưa tay chỉnh lại trâm cài thỏ ngọc cho nàng, sau đó giúp nàng chỉnh sửa quần áo lộn xộn trên người.

Xe hoa tiếp tục di chuyển chậm trên đường, theo sau là đội múa lân rồng.

Sau khi mọi người giành kẹo xong, không ai muốn rời đi, tiếp tục xem màn trình diễn múa lân rồng đặc sắc.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn cũng xem một lúc rồi đi dạo nơi khác.

Thấy bên đường có người bán bánh tổ chiên, Tiêu Hề Hề mua một phần lớn.

Bánh tổ được chiên giòn bề mặt, phủ một lớp đường trắng mềm, khi cắn vào sẽ nghe thấy tiếng giòn rộp rộp bên ngoài, bên trong mềm mịn, rất ngọt còn hơi dính.

Tiêu Hề Hề vô cùng thích món này.

Nàng ăn liền mấy miếng, sau đó dùng xiên tre chọc vào một miếng bánh đưa cho Lạc Thanh Hàn để hắn cũng ăn thử.

Lạc Thanh Hàn chỉ cắn một miếng, tỏ vẻ không muốn ăn.

Tiêu Hề Hề cũng không ép, trực tiếp nhét miếng bánh hắn cắn còn dư vào miệng, động tác tự nhiên thuần thục.

Lạc Thanh Hàn duỗi ngón tay giúp nàng lau vết đường dính trên khóe miệng.

Lúc này, một cậu bé nhìn chừng bảy tám tuổi đi tới.

Trên tay cậu bé cầm một giỏ tre lớn đựng đầy hoa rực rỡ sắc màu.

Cậu bé đưa hoa sang, mong đợi hỏi.

“Thúc thúc, mua tặng tỷ tỷ một bó hoa được không?”

Tiêu Hề Hề khá ngạc nhiên, thời tiết hiện giờ lạnh như vậy, đáng lẽ không có hoa nở rộ thế này.


Nàng nhìn kỹ hơn, nhận ra hoa này đều là hoa giả làm từ sợi mịn.

Vì tay nghề tương đối tốt, cộng thêm chỗ này hơi tối nên thoạt nhìn trông rất thật.

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi nhấn mạnh “Là ca ca.”

Đứa trẻ này dám gọi hắn là thúc thúc, lại gọi Hề Hề là tỷ tỷ, bọn họ không phải cách nhau một bậc vai vế sao?

Hơn nữa, hắn già đến vậy à?!

Cậu bé lập tức đổi lời “Thúc thúc, mua tặng ca ca một bó hoa được không?”

Lạc Thanh Hàn “……”

Tiêu Hề Hề “……”

Cuối cùng, Lạc Thanh Hàn mua một bó hoa của đứa trẻ nghịch ngợm.

Hắn đặt bó hoa vào tay Hề Hề, nghiêm túc nói.

“Nếu sau này con trai chúng ta nghịch ngợm như vậy, ta sẽ đánh chết nó.”

Tiêu Hề Hề không khỏi bật cười “Ta sợ đến lúc đó chàng không nỡ xuống tay, nó là con ruột của chàng đó.”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Con trai ruột cũng sẽ đánh.”

Tiêu Hề Hề “Vậy nếu ta sinh toàn con gái, không có con trai thì sao?”

Lạc Thanh Hàn “Vậy chọn một đứa cháu ngoại kế thừa ngai vàng.”

Tiêu Hề Hề “Chàng nghĩ xa thật đấy.”

Lạc Thanh Hàn thấy bất lực, cũng hết cách, trong thời gian ngắn hắn chưa thể có con, chỉ đành tự bổ não thôi.

Thấy trời đã muộn, hai người chuẩn bị về cung.

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng hét.

“Mau tránh đường! Quan phủ xử án, mọi người tránh ra, đừng cản đường!”

Một nhóm quan binh cưỡi ngựa chạy về phía này, khiến dân chúng sợ hãi dạt sang hai bên.


Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ở trong đám đông cũng bị dồn ép.

Lạc Thanh Hàn giơ tay bảo vệ Hề Hề trong lòng, không để ai đụng nàng.

Tiêu Hề Hề ôm hoa trong tay để nó không bị đè nát.

Sau khi nhóm quan binh đi xa, đám đông lại giải tán.

Có người tò mò hỏi.

“Nhóm quan gia này sao vậy? Đêm khuya như vậy còn xử án? Nhìn dáng vẻ vội vã thế, chẳng lẽ trong thành lại xảy ra án lớn gì sao?”

Không ai biết câu trả lời nên chỉ đành đoán mò.

Lạc Thanh Hàn vừa nhìn đã biết, quan binh chạy tới vừa nãy là phủ Kinh Triệu.

Người đứng đầu trong số đó là Phủ doãn Mai Quảng Đào.

Đêm khuya có thể kinh động Phủ doãn đích thân ra mặt nhất định là án lớn.

Lạc Thanh Hàn vừa định sai người điều tra thì thấy Thượng Khuê chạy vội tới.

Thượng Khuê chạy rất nhanh, đầu đầy mồ hôi.

Hắn thở hổn hển nói.

“Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, Tập Hương Quán cháy rồi!”

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn giật mình.

Tiêu Hề Hề vội hỏi “Đang yên lành sao đột nhiên lại cháy?”

Thượng Khuê nói “Vẫn chưa tra ra nguyên nhân vụ cháy, lửa rất lớn, rất nhiều cô nương và khách khứa mắc kẹt bên trong, nghe nói Hồng Quốc công cũng ở trong đó, phủ Kinh Triệu đang gọi người dập lửa.”


Bình luận

Truyện đang đọc