QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG


Khi Lạc Thanh Hàn rời khỏi giường, bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn.

Thường công công mang theo cung nữ thái giám đi vào trong phòng, hầu hạ Thái Tử rửa mặt thay quần áo.

Nhiều người đi qua đi lại ở trong phòng như vậy, tất nhiên sẽ phát ra một chút tiếng động, nhưng Tiêu lương đệ vẫn ngủ ngon lành như cũ, không hề có ý định muốn tỉnh dậy.

Theo lý mà nói, phi tần thị tẩm ngày hôm sau, phải đích thân hầu hạ Thái Tử rời giường thay quần áo, chưa từng có phi tần nào sau khi Thái Tử dậy rồi lại dám ngủ nướng tiếp không chịu dậy.

Thường công công thực cạn lời, Tiêu lương đệ này lá gan lớn thật sự đó!
Càng làm cho hắn cạn lời hơn chính là, Thái Tử cư nhiên cũng không nói gì nàng, tùy ý cho nàng tiếp tục ngủ.

Bảo Cầm đứng ở cửa, thăm dò bên trong, nàng nhìn thấy Thái Tử đều đã sửa soạn thỏa đáng, nhưng chủ tử nhà nàng cư nhiên còn ở đó ngủ tiếp.

Nàng thật vừa tức vừa hoảng, hận không thể diễn màn sư tử hà đông, gọi chủ tử nhà nàng tỉnh dậy.


Thừa dịp Thái Tử đi tới phòng khách dùng đồ ăn sáng, Bảo Cầm lủi vào phòng ngủ, nắm lấy bả vai Tiêu lương đệ dùng hết sức lay.

"Tiểu chủ mau tỉnh lại!"
Tiêu Hề Hề mắt mở nhập nhèm buồn ngủ, mờ mịt mà nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
"Thái Tử điện hạ đang ở cách vách dùng đồ ăn sáng, người mau đứng lên hầu hạ!
Tiêu Hề Hề có chút thanh tỉnh, chẹp cái miệng nhỏ: "Đồ ăn sáng? Nhanh như vậy đã đến thời gian ăn sáng rồi sao?"
Bảo Cầm thực muốn quỳ sụp.

Chủ tử rốt cuộc nhìn trọng điểm là gì vậy?
Một câu dài như thế, nàng cư nhiên chỉ nhớ kỹ hai chữ ăn sáng thôi sao!
Bảo Cầm vừa cởi quần áo trên người nàng xuống vừa nói: "Hai buổi trước người đều không hầu hạ Thái Tử điện hạ rửa mặt, còn có thể nói người là hai lần đầu thị tẩm, thân thể còn chưa thích ứng đươc, cần nghỉ ngơi nhiều một lát, nhưng hôm nay đã là buổi thứ ba, người thật sự không thể lại ngủ nướng! Người mau đứng lên, nếu không thể hầu hạ Thái Tử điện hạ thay quần áo rửa mặt, ít nhất cũng cần tiễn Thái Tử điện hạ ra cửa, đừng làm cho người khác cảm thấy người là cậy sủng sinh kiêu.

"
Tiêu Hề Hề buồn ngủ, mí mắt giống như là có ngàn cân đè lên, không kìm được mà hạ xuống.

Nàng liền đứng như vậy, tâm trí trống rỗng.

Bảo Cầm nâng cánh tay nàng, nàng liền nâng cánh tay, Bảo Cầm nhấc chân nàng, nàng liền nhấc chân.

Mặt khác có hai gã cung nữ bưng nước ấm đi vào, tay chân lanh lẹ mà hầu hạ Tiêu lương đệ rửa mặt chải đầu.

Bởi vì thời gian cấp bách, cũng chỉ là làm búi tóc đơn giản nhất, trang điểm cũng không kịp, Bảo Cầm liền thúc giục Tiêu Hề Hề ra cửa.

Tiêu Hề Hề mơ mơ hồ hồ mà đi tới phòng khách.

Lúc này Lạc Thanh Hàn đã dùng xong đồ ăn sáng, đang chuẩn bị ra cửa.


Hắn nhìn thấy Tiêu lương đệ tới, có chút ngạc nhiên.

"Nàng ra đây làm gì?"
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, hữu khí vô lực nói: "Thiếp tới tiễn ngài ra cửa.

"
Ở cổ đại làm phi tần cũng thật mệt, không chỉ phải hầu hạ ngủ, còn phải tiễn nhân gia ra cửa.

Bảo Cầm lặng lẽ đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng giữ vững tinh thần, ngàn vạn không thể ở trước mặt Thái Tử mất dáng vẻ.

Tuy nhiên Tiêu Hề Hề căn bản không tiếp nhận ánh mắt Bảo Cầm, ngáp tiếp một cái.

Lạc Thanh Hàn nói: "Nàng vẫn là trở về ngủ tiếp đi.

"
Tiêu Hề Hề xoa nhẹ hai mắt: "Thiếp tiễn điện hạ ra cửa, sau đó trở về ngủ tiếp.

"
Bảo Cầm đỡ trán.


Người ngủ nướng không thành vấn đề, nhưng người không cần nói thẳng ra chứ!
Người tốt xấu cũng nên giữ chút mặt mũi đi mà!
Lạc Thanh Hàn đi tới cửa lớn Thanh Ca Điện.

Bảo Cầm lặng lẽ túm lấy tay áo Tiêu lương đệ, nhắc nhở nàng cùng Thái Tử nói chút lời nhu tình mật ý, khiến cho Thái Tử đêm nay lại đến.

Tiêu Hề Hề nháy mắt đã hiểu, hướng về phía Thái Tử khom lưng.

Nhìn thái độ, như thể từ biệt người thân.

"Đa tạ đã chiếu cố, hoan nghênh ngài lần sau lại đến!"
Lạc Thanh Hàn: "! "
Bảo Cầm: "! ".


Bình luận

Truyện đang đọc