Sống trong hậu cung, người có con với không có con đãi ngộ khác nhau như trời với đất.
Chưa nói đến việc sinh ra hoàng tử, dù chỉ là sinh ra công chúa, cũng so với phi tần không có con địa vị cao hơn rất nhiều.
Ân sủng là thứ mà các phi tần tranh đoạt, song có một đứa con mới là thứ đảm bảo cuộc sống bình an cho các nàng sau này.
Ninh phi hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi, so với những phi tần trẻ trung mới vừa vào cung, nàng đã được coi như là tuổi già sắc suy, hoàng đế mấy năm nay rất ít ở lại cung của nàng qua đêm.
Nhưng dù vậy, người khác cũng không dám coi khinh nàng, nên đồ dùng của nàng phân nửa không thể lơ là, ở trong cung hằng ngày cũng rất dễ chịu, ngay cả Hoàng Hậu cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi.
Hết thảy đều bởi vì nàng là mẫu thân của Tứ hoàng tử.
Ninh phi được Hoàng Hậu triệu kiến, không hề nghĩ nhiều.
Sau khi trang điểm sau, nàng liền ngồi kiệu liễn đi tới Tiêu Phòng Điện.
Cung nữ cẩn thận đỡ Ninh phi bước xuống đất.
Ninh phi nhìn đại môn Tiêu Phòng Điện uy nghi trước mặt, khẽ chậc một tiếng, trong lòng có chút khinh thường, còn có chút ghen ghét.
Tần hoàng hậu thân là chủ lục cung, nhìn uy phong vô hạn, mỗi người đều tỏ vẻ nịnh bợ nàng, nhưng thực chất trong lòng đều rõ, Tần hoàng hậu kỳ thật chính là gà mái không đẻ được trứng, nhiều năm như vậy, ngoại trừ thời trẻ từng một lần có thai, sau đó không hoài thai một lần nào nữa.
Hoàng đế cùng Thái Hậu không trực tiếp nghị luận việc này, nhưng cung nhân không ngốc, cũng có thể đoán được, khẳng định là Tần hoàng hậu năm đó sinh non, bị tổn hại thân thể, khiến người không thể có con được nữa.
Ninh phi luôn cho rằng, Tần hoàng hậu chính là kiểu người nắm giữ thứ gì thì không bao giờ muốn nhả ra.
Rõ ràng không thể sinh ra hài tử, lại còn muốn bá chiếm Hoàng Hậu chi vị, không chịu nhún mình, đúng là không biết lượng sức!
Cung nữ nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương cẩn thận ngạch cửa.
"
Ninh phi bước qua ngạch cửa cao của Tiêu Phòng Điện, đi vào trong điện, hạ gối hành lễ trước Tần hoàng hậu.
Tần hoàng hậu mặc một thân y phục màu đen, tay áo rộng buông dài, khiến người càng mang vẻ thâm trầm, lãnh đạm.
Đại cung nữ Trân Châu dâng một tấm khăn lụa tiến lên hai bước, bên trong có một miếng ngọc trụy hình tròn.
Tần hoàng hậu hỏi: "Đây là đồ trong cung Ninh phi?"
Thời điểm Ninh phi nhìn thấy ngọc trụy, đồng tử lập tức hơi co lại.
Nàng vô thức nắm chặt tay áo, trên mặt miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, cố gắng làm chính mình trở nên tự nhiên.
"Đây là đồ mà Thái Hậu nương nương năm trước thưởng cho thần thiếp, gần đây có dọn dẹp lại đồ trong cung thì không thấy nó, thần thiếp còn tưởng rằng mình không cẩn thận đánh mất.
Thần thiếp đang chuẩn bị báo Nội Vụ Phủ, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm xem, không nghĩ tới nó lại ở chỗ Hoàng Hậu nương nương.
"
Tần hoàng hậu lạnh lùng nói: "Ngọc trụy này tìm được trên người một cung nữ tên Đàm Hoa.
"
Ninh phi không chút nghĩ ngợi liền nhanh nhảu nói: "Thần thiếp không hề biết người này.
"
"Bổn cung cũng không quan tâm ngươi có biết nàng ta hay không, bổn cung chỉ biết, là Đàm Hoa muốn hạ độc mưu hại Thái Tử, mà trên người Đàm Hoa lại có ngọc trụy của ngươi.
"
Ninh phi thần sắc kinh sợ nói: "Thần thiếp chưa bao giờ có ý nghĩ muốn hạ độc mưu hại Thái Tử, thần thiếp trong sạch!"
"Trong sạch?" Tần hoàng hậu lạnh lùng cười, "Ở hậu cung này, không ai là trong sạch cả.
"
"Thần thiếp thật oan uổng, mong hoàng hậu nương nương minh xét!"
Ninh phi quỳ xuống dập đầu, trên lưng đã toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh.
Tần hoàng hậu mắt lạnh băng nhìn nàng: "Ngọc trụy là chứng vật cho việc ngươi mưu hại Thái Tử, ngươi không chịu nhận tội, bổn cung hôm nay cũng không thể tha ngươi, người đâu, đem Ninh phi kéo xuống đánh 30 trượng.
"
Ninh phi hoảng sợ thét chói tai: "Hoàng hậu nương nương tha mạng!"
Hai ma ma tráng kiện đi vào, một tả một hữu bắt lấy cánh tay Ninh phi, che miệng nàng lại, thô bạo mà đem nàng kéo ra ngoài.
Ngay sau đó bên ngoài liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ninh phi.
.