QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay nàng, dẫn nàng đến chủ tọa.

Hai người cùng nhau bước đi, như trong mắt chỉ có đối phương, những người khác chẳng là gì cả.

Lục tiệp dư luôn đi theo Thái hoàng thái hậu thấy cảnh này, trong lòng chua chát, hận không thể xông lên đẩy Quý phi ra xa, chiếm lấy vị trí của nàng.

Sau khi hai nhân vật lớn ngồi xuống, những người khác lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Từng món ngon lần lượt bày ra trên bàn.

Lạc Thanh Hàn không để Tiêu Hề Hề về chỗ của mình, mà để nàng ngồi cạnh mình.

Vị trí này vốn là của Hoàng hậu, nhưng hiện giờ không có Hoàng hậu, Quý phi đứng đầu chúng phi, cộng thêm Hoàng đế sủng ái nàng, bằng lòng để nàng ngồi bên cạnh, người khác còn có thể nói gì?

Chẳng phải chỉ đành âm thầm ngưỡng mộ đố kỵ.

Lạc Thanh Hàn nghiêng người cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai Hề Hề.

“Nàng mặc màu đỏ rất đẹp.”

Màu đỏ tôn lên nước da trắng của nàng, trong màu trắng có chút hồng nhạt, rất hấp dẫn.

Tiêu Hề Hề ậm ừ “Ta mặc mấy màu khác không đẹp sao?”

Lạc Thanh Hàn nhéo ngón tay nàng, nhẹ nhàng cười nói “Đều rất đẹp.”

Hắn thầm nghĩ, sau này làm lễ sắc phong cho nàng, hắn sẽ bảo nàng mặc màu đỏ, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

Tiêu Hề Hề nhìn đồ ăn ngon trước mắt, không khỏi nuốt nước bọt.

Lạc Thanh Hàn vô tình chạm vào tay áo nàng, phát hiện tay áo ướt đẫm, thấp giọng hỏi chuyện gì?


Tiêu Hề Hề nhìn đồ ăn trước mặt, lơ đãng nói.

“Vừa rồi không cẩn thận làm đổ trà.”

Lạc Thanh Hàn “Lên lầu thay áo ngoài đi.”

Tiêu Hề Hề không muốn cử động, bây giờ nàng chỉ muốn ăn, con cua kia nhìn ngon quá!

Lạc Thanh Hàn nhìn ra được nàng đang nghĩ gì, thấp giọng nói “Ngoan, nàng đi thay y phục, ta ở đây bóc cua cho nàng, nàng thay y phục quay lại thì có thể ăn thịt cua rồi.”

Tiêu Hề Hề cảm động trước đề xuất này, lập tức đồng ý.

“Vậy chàng bóc thêm vài con cua, phải bóc con lớn nhất.”

Lạc Thanh Hàn nói được.

Tiêu Hề Hề được Bảo Cầm dìu đứng dậy đi lên lầu.

Lạc Thanh Hàn nhìn bóng lưng nàng biến mất ở đầu cầu thang, sau đó thu hồi tầm mắt, rửa tay sạch rồi bắt đầu nghiêm túc bóc cua.

Lục tiệp dư vẫn luôn để mắt tới Hoàng đế và Quý phi, khi thấy Quý phi lên lầu, nàng đột nhiên làm đổ ly rượu trong tay.

Ngồi cùng bàn với nàng là Nghiêm tài nhân.

Rượu tràn ra làm ướt váy của Nghiêm tài nhân.

Lục tiệp dư vội nói “Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý, ta có mang theo y phục dự phòng, ta đi cùng muội lên lầu thay.”

Vốn Nghiêm tài nhân rất giận, đây là bộ váy mới nàng đặc biệt chuẩn bị cho gia yến Trung thu.

Nhưng thái độ nhận lỗi của Lục tiệp dư khá tốt, tục ngữ thường nói, không ai đánh người chạy lại, Nghiêm tài nhân không thể trút giận, chỉ đành gật đầu đáp lại.

“Được.”

Hai người đứng dậy, cùng nhau đi lên lầu hai.

Thái hậu chú ý tới cảnh này, sợ Lục tiệp dư lại làm chuyện ngu xuẩn, muốn gọi nàng nhưng lại sợ Hoàng đế chú ý nên đành nháy mắt với nữ sử bên cạnh.

Nữ sử hiểu ý, lặng lẽ lùi lại, đi theo Lục tiệp dư lên lầu.

Lạc Thanh Hàn đang chuyên tâm bóc cua, không chú ý có người rời khỏi.

Để tránh trong tiệc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bảo Cầm đã chuẩn bị y phục dự phòng cho Quý phi, vừa hay lúc này đã dùng tới.

Chỉ có áo ngoài ướt, váy bên trong vẫn ổn.

Bảo Cầm lấy một áo ngoài tay rộng màu mơ thêu chỉ vàng mặc cho nàng.

Tiêu Hề Hề vừa thay y phục xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Quý phi nương nương, thần thiếp là Nghiêm tài nhân, muốn vào thay y phục.”

Bảo Cầm cau mày, lầu hai nhiều như vậy phòng, sao cứ phải đến phòng của bọn họ?


Nàng nhìn Quý phi.

Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, mình đã thay xong, cũng chuẩn bị đi, người khác muốn dùng phòng nào thì quan tâm làm gì?

Thấy Quý phi không từ chối, Bảo Cầm bước tới mở cửa.

Bên ngoài không chỉ có Nghiêm tài nhân, mà còn có Lục tiệp dư.

Vì lần trước bị tát, Bảo Cầm vừa thấy Lục tiệp dư thì sắc mặt không tốt.

Lục tiệp dư như chẳng có chuyện gì, đẩy Bảo Cầm ra rồi bước vào.

Nàng hành lễ với Quý phi.

“Thần thiếp Lục tiệp dư, đi cùng Nghiêm tài nhân lên lầu thay y phục.”

Tiêu Hề Hề hơi ngẩn người khi thấy nàng, sau đó đột nhiên nói “Thì ra cô là Lục tiệp dư đánh Bảo Cầm.”

Lục tiệp dư không ngờ vừa gặp mặt nàng lại nhắc đến việc đánh Bảo Cầm, trên mặt có hơi gượng gạo.

“Nương nương hiểu lầm rồi, thần thiếp không có ác ý với Bảo Cầm, lúc đó vì quá tức giận mới nhất thời kích động đánh nàng, hơn nữa thần thiếp không dùng sức, hẳn là không làm nàng bị thương.”

Lúc này, nàng quay sang nhìn Bảo Cầm, mỉm cười hỏi.

“Bảo Cầm cô nương nói có phải không?”

Bảo Cầm giật giật khóe miệng “Nô tỳ chỉ là tiện tỳ, không xứng nói chuyện với Tiệp dư, Tiệp dư đừng hỏi nô tỳ.”

Đây là dùng lời mắng tiện tỳ của Lục tiệp dư để chặn họng Lục tiệp dư.

Nụ cười trên mặt Lục tiệp dư cứng lại, trong lòng rất tức giận.

Nàng dứt khoát mặc kệ Bảo Cầm, lại nhìn sang Quý phi, cười chân thành nói.

“Thần thiếp tính tình ngay thẳng, trước giờ nghĩ gì nói đó, không nói quanh co lòng vòng, Quý phi nương nương khoan dung rộng lượng, chắc sẽ không so đo với thần thiếp đâu nhỉ.”

Lời của nàng ý là nàng đơn thuần thẳng thắn, nếu Quý phi so đo với nàng, thì Quý phi là người nhỏ mọn.


Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Thật ra bổn cung cũng giống cô, tính tình cũng thẳng thắn, trước giờ nghĩ gì nói đó. Bổn cung thấy ấn đường của cô sạm đen, xem ra sắp gặp phải vận xui, cô phải cẩn thận đấy.”

Nàng nói thật, ấn đường của Lục tiệp dư sạm đen, nhưng Lục tiệp dư lại không thấy được.

Nghe Quý phi rủa mình gặp xui xẻo, nụ cười trên mặt Lục tiệp dư đột nhiên biến mất.

“Nếu nương nương nhìn thần thiếp ngứa mắt thì có thể nói thẳng, không cần dùng những lời như vậy hù dọa thần thiếp.”

Tiêu Hề Hề khó hiểu “Bổn cung không dọa cô, bổn cung nói thật.”

Lục tiệp dư cười lạnh, rõ ràng nàng không tin.

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ “Cô tin hay không thì tùy, bổn cung phải đi rồi, mời hai người tự nhiên.”

Vốn nàng định trút giận thay Bảo Cầm, nhưng sau khi thấy tướng vận rủi của Lục tiệp dư, nàng biết mình không cần phải làm gì, ngồi đợi Lục tiệp dư xui xẻo là được.

Tiêu Hề Hề chỉ muốn xuống lầu ăn thịt cua của mình.

Vừa nghĩ đến số cua to tròn đầy đặn, nàng không khỏi chảy nước miếng.

Lục tiệp dư nhìn y phục lộng lẫy với trang sức hoa lệ của nàng, nhớ lại cảnh tượng nàng và Hoàng đế mặn nồng, cảm giác chua chát trong lòng điên cuồng trào dâng, nhịn không được gọi nàng lại.

“Quý phi nương nương xin dừng bước.”

Tiêu Hề Hề dừng bước, quay lại nhìn nàng.

“Còn chuyện gì?”

Từ lúc bước vào, Nghiêm tài nhân đã nhận ra Lục tiệp dư đang nhắm vào Quý phi, nàng cảm thấy bất an, sợ Lục tiệp dư sẽ gây rối với Quý phi.

Nàng lén kéo Lục tiệp dư lại, hi vọng Lục tiệp dư bớt nói vài câu.


Bình luận

Truyện đang đọc