Định Viễn Hầu chống nạng khập khiễng đi vào phòng riêng.
Chưởng quầy muốn đỡ ông ngồi xuống nhưng bị ông đẩy ra.
“Không cần đỡ, ta tự làm được.”
Định Viễn Hầu từ từ cúi người, chống một tay lên bàn, chậm rãi vững vàng ngồi xuống.
Chưởng quầy giúp ông cất nạng rồi nhanh chóng ra ngoài.
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng.
Trong phòng riêng chỉ còn lại Định Viễn Hầu và Lạc Dạ Thần.
Theo tước vị, địa vị của Lạc Dạ Thần cao hơn Định Viễn Hầu, nhưng Định Viễn Hầu lớn hơn y rất nhiều, hơn nữa còn là cha vợ tương lai, Lạc Dạ Thần thân là vãn bối chỉ có thể ngồi quỳ.
Lạc Dạ Thần chống hai tay lên đầu gối, cúi đầu, ngượng ngùng vừa nãy còn chưa qua đi.
Y ước gì có thể quay ngược thời gian, bóp cổ bản thân nói nhảm vừa nãy.
Định Viễn Hầu rất bình tĩnh.
Ông chinh chiến sa trường nhiều năm, có cảnh tượng gì mà chưa từng thấy?
Đối với ông, ngoại trừ sống chết, những chuyện khác đều là vặt vãnh.
Nét mặt ông không đổi hỏi “Vương gia thật sự là đoạn tụ?”
Lạc Dạ Thần không nghĩ ngợi gì đã điên cuồng lắc đầu “Không phải không phải không phải! Ta chỉ nói bậy thôi, hầu gia đừng tin là thật!”. truyen bac chien
Định Viễn Hầu gật gật đầu “Xem ra người muốn mượn cớ đoạn tụ để hủy hôn với con bé.”
Lạc Dạ Thần càng xấu hổ hơn khi ý định bị vạch trần.
Có tiếng gõ cửa, sau đó mấy hầu bàn bưng thức ăn vào.
Các món ăn lần lượt được đặt lên bàn.
Lạc Dạ Thần chủ động rót rượu cho Định Viễn Hầu, sau đó rót cho mình.
“Hầu gia, nhờ có người và các trung liệt của Bộ gia, Đại Thịnh chúng ta mới có thể bình yên vô sự đến hôm nay, ly rượu này, ta kính người.”
Lạc Dạ Thần cầm ly rượu uống cạn, trông rất phóng khoáng.
Định Viễn Hầu không nói gì, uống một ngụm rượu trong ly.
Lạc Dạ Thần muốn rót thêm rượu cho ông, nhưng bị ông ngăn lại.
Ông nói “Bụng trống uống rượu không tốt cho sức khỏe, ăn trước đi.”
Lạc Dạ Thần đành đặt bình rượu xuống, cùng ăn với Định Viễn Hầu.
Những món này đều được các đầu bếp chuẩn bị kỹ càng, đầy đủ màu sắc mùi vị, nhưng đối với Lạc Dạ Thần đã quen ăn sơn hào hải vị thì đây chỉ là những món bình thường, y chọn mấy món mình thích, ăn vài miếng rồi buông đũa.
Định Viễn Hầu vẫn đang nhàn nhã ăn.
Ông sống ở biên cương mấy chục năm, điều kiện ở đó rất khó khăn, lương thực là mạng sống của tướng sĩ, không thể lãng phí lương thực, càng không cho phép kén ăn.
Ông ăn hết món trên bàn rồi mới buông đũa.
Ông cầm bình rượu, đích thân rót cho Lạc Dạ Thần một ly.
“Vương gia có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.”
Lạc Dạ Thần cầm ly rượu chạm nhẹ với ly của ông.
Uống xong ly rượu, Lạc Dạ Thần mượn hơi rượu giải thích mục đích của mình.
“Nói thật thì ta đến đây để hủy hôn, ta không có tình cảm nam nữ gì với Bộ cô nương, hẳn là Bộ cô nương đối với ta cũng vậy, nếu cứ ép chúng ta phải đến với nhau, đây không phải kết thân mà là kết thù.”
Y vốn là người cứng nhắc, không học được cách vòng vo, cho nên dứt khoát nói thẳng!
Định Viễn Hầu chậm rãi nói “Tình cảm có thể từ từ vun đắp.”
Lạc Dạ Thần “Nhưng ta không hề thích Bộ cô nương, ta vừa nhìn cô ta là thấy phiền, cô ta nhìn ta cũng vậy, hai chúng ta thành đôi chỉ nhìn nhau đến chán, không thể vun đắp tình cảm được!”
“Người không hiểu con bé, sao biết được người nhất định sẽ không thích con bé?”
Lạc Dạ Thần dứt khoát nói “Chỉ cần nhìn bộ dạng hung dữ của cô ta thì biết cô ta không phải mẫu người mà ta thích, giữa ta và cô ta tuyệt đối không có khả năng!”
Định Viễn Hầu “Trong mắt người, Sanh Yên ngoài hung dữ thì không còn gì khác sao?”
Lạc Dạ Thần hơi ngẩn ra.
Y khó hiểu hỏi “Cô ta còn có thể thế nào nữa?”
Định Viễn Hầu rót cho mình một ly rượu.
Ông uống hết rượu, buồn bã nói “Thật ra Sanh Yên là một đứa trẻ rất nhút nhát, lúc trước còn sống ở biên cương, con bé không dám chơi với những đứa trẻ cùng tuổi trong thành, thậm chí đi học cũng có người đưa đi, con bé không dám ra ngoài một mình.”
Lạc Dạ Thần không tin được, con cọp cái đó lại nhút nhát như vậy?!
Định Viễn Hầu “Cho đến một ngày, mật thám của kẻ địch lẻn vào thành muốn bắt con bé để uy hiếp ta, trưởng tử của ta … cũng là ca ca của con bé, vì bảo vệ con bé nên bị mật thám làm bị thương. Sau đó, quân địch nửa đêm tấn công, ta muốn rời thành nghênh chiến. Lúc đó con trai ta còn bị thương nhưng thằng bé lại nói chỉ là vết thương ngoài da, không sao cả, vì tình thế cấp bách nên ta không có thời gian hỏi cụ thể nên đã cho thằng bé cùng ta ra chiến trường.”
Nói xong, ông rót cho mình thêm một ly.
Các đốt ngón tay siết ly rượu càng thêm tái nhợt.
“Trên dao của mật thám có độc, thằng bé không nói gì, cắn răng đi theo ta đến giây phút cuối cùng. Sau khi quân địch rút lui, thằng bé không chống đỡ được nữa, chất độc phát tác, quân y còn chưa kịp cứu chữa, thằng bé đã tắt thở. Ta nói với bên ngoài là thằng bé bị quân địch g.iết chết, ta không dám nói sự thật với Sanh Yên. Nhưng sau này con bé vẫn phát hiện.”
Định Viễn Hầu nói đến đây, giọng hơi run rẩy.
Ông cầm ly rượu uống một ngụm.
Rượu rót xuống cổ họng, đè nén nỗi buồn dâng trào.
Ông dụi dụi khóe mắt hơi đỏ rồi nói tiếp.
“Sau khi biết được sự thật, con bé đến trước mộ ca ca dập đầu mấy chục cái, ba ngày không ăn không uống. Sau đó, mẹ của con bé vừa khóc vừa cầu xin con bé vực dậy tinh thần, con bé mới chịu ăn cơm. Nhưng kể từ đó, con bé trở thành một con người khác, mỗi ngày dành nhiều thời gian luyện võ. Để luyện võ, con bé đã chịu không ít khổ, nhiều lần ngất xỉu vì kiệt sức, bị thương vô số lần. Người nhìn thấy con bé hung dữ, không hề dịu dàng, cưới con bé còn tệ hơn cưới một con cọp cái. Nhưng hung dữ của con bé là vũ khí mà con bé dùng để bảo vệ bản thân và những người xung quanh. Dịu dàng của con bé bị giấu kín ở nơi người khác không thể nhìn thấy.”
Lạc Dạ Thần mở miệng, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì.
Y chưa từng nghĩ Bộ Sanh Yên lại có quá khứ đau buồn như vậy.
Y thậm chí không thể tưởng tượng được cảm giác của nàng khi quỳ trước mộ ca ca mình.
Nếu là y, chắc chắn sẽ bị cảm giác tội lỗi và tự trách hành hạ đến suy sụp.
Định Viễn Hầu lại rót cho mình thêm một ly “Hôn nhân không phải trò trẻ con, đừng vì bốc đồng nhất thời mà đưa ra quyết định, người có thể thử tìm hiểu con bé trước, xem thử con bé có đáng ghét như tưởng tượng của người không? Nếu sau khi tìm hiểu vẫn thấy không thể chấp nhận thì lúc đó người có thể đến tìm ta lần nữa, ta sẽ chủ động cầu xin Hoàng đế hủy hôn.”
Lạc Dạ Thần lẩm bẩm “Sao người lại nói với ta nhiều như vậy?”
Định Viễn Hầu nhấp một ngụm rượu, tâm trạng bình tĩnh lại.
“Vì ta cũng từng trải qua chuyện trưởng bối trong nhà sắp đặt hôn sự như người.”