QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Thiệu lương nhân không ngờ Hoàng đế lại nói ra lời vô tình như vậy.

Mọi người đều chết lặng.

Nghiêm tài nhân cũng kinh ngạc, nàng còn tưởng dù Hoàng đế không phái người đưa về thì ít nhất cũng phải nói vài câu an ủi.

Không ngờ, không ngờ được, một câu của Hoàng đế chặn nghẹn họng Thiệu lương nhân.

Thấy nét mặt tái nhợt và sợ hãi của Thiệu lương nhân, Nghiêm tài nhân nhất thời không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Nụ cười của nàng lập tức thu hút Hoàng đế chú ý.

Thấy Hoàng đế lạnh lùng nhìn mình, nụ cười trên mặt Nghiêm tài nhân cứng đờ.

Nàng vội cúi đầu nói “Thần thiếp thất lễ, mong bệ hạ lượng thứ.”

Thường công công thấy vậy, trong lòng thở dài, Nghiêm tài nhân xinh đẹp như hoa, đáng tiếc đầu óc không tốt, ngày tháng sau này chắc cũng không tốt đẹp.

Trong hậu cung này, dung mạo quan trọng nhưng đầu óc còn quan trọng hơn.

Quả nhiên, Lạc Thanh Hàn chỉ liếc Nghiêm tài nhân một cái rồi thu hồi tầm mắt, dường như cả việc nói chuyện với nàng cũng không có hứng thú, vẻ thờ ơ lạnh nhạt có thể thấy rõ.

Nghiêm tài nhân thấy hối hận, tại sao vừa rồi không khống chế được cảm xúc của mình?

Dù nàng muốn cười trên nỗi đau của người khác, cũng không thể lộ ra trước mặt Hoàng đế!

Thiệu lương nhân lúc này đã hoàn hồn lại.

Nàng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, cố mỉm cười.


“Thần thiếp chỉ trẹo chân thôi, hơi đau một chút, không có việc gì.”

Nghiêm tài nhân vừa mới âm thầm hối hận, nghe vậy không khỏi nói “Nhưng không phải muội vừa mới nói bị thương xương cốt sao?”

Nàng vừa nói xong đã thấy hối hận.

Nói mấy lời như vậy vào lúc này khiến nàng có hơi hung hăng, gây ấn tượng xấu với người khác.

Nàng chưa kịp nói lời cứu chữa, Thiệu lương nhân đã rưng rưng nước mắt, như thể đã chịu ấm ức, lại không muốn thể hiện ra ngoài.

“Vừa nãy Bảo Phúc hơi nôn nóng, nên mới nói quá một chút, Bảo Phúc vì lo lắng cho muội nên mới nói sai lời, xin tỷ tỷ đừng trách nàng.”

Nói xong, nàng cố ý kéo Bảo Phúc về phía mình, như sợ Nghiêm tài nhân ỷ thế hiếp người.

Hai chủ tớ càng đáng thương hơn.

Nghiêm tài nhân tức giận, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải cố tỏ ra dịu dàng.

“Xem muội muội nói kìa, ta cũng quan tâm muội mà, sao có thể trách Bảo Phúc được chứ.”

Thấy hai nữ nhân trước mắt không ngừng diễn, Lạc Thanh Hàn mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói.

“Còn không đi?”

Thường công công lập tức bước tới, chắp tay với Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân, khách sáo nói.

“Hai vị chủ tử, nếu không có việc gì thì mời tránh ra, đừng cản đường Hoàng thượng.”

Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân không còn cách nào khác, đành phải ngừng diễn, im lặng bước sang một bên, cung kính tiễn Hoàng đế.

Đội ngự giá đi ngang qua mặt hai người.

Hoàng đế đang ngồi trên long xa, cả quá trình không có biểu cảm gì trên mặt, thậm chí không liếc nhìn hai người thêm lần nào.

Khi ngự giá đi xa, Nghiêm tài nhân và Thiệu lương nhân mới dám ngẩng đầu.

Mắt Thiệu lương nhân vẫn đỏ, đáng thương lại quật cường.

Hiện giờ không có người ngoài ở đây, Nghiêm tài nhân lười giả vờ tỷ muội tình thâm gì đó, mỉa mai nói.

“Ta nói sao có thể trùng hợp như vậy, lại tình cờ gặp được ngươi ở ngự hoa viên? Hóa ra ngươi nhằm vào Hoàng thượng! Màn diễn xuất vừa nãy ngươi luyện tập nhiều lần lắm phải không? Ngươi nghĩ với chút thủ đoạn này của ngươi có thể đắc sủng sao? Đúng là suy nghĩ viển vông!”

Thiệu lương nhân cụp mắt, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

“Tỷ tỷ lúc này tới ngự hoa viên, không phải cũng vì muốn có thể tình cờ gặp được Hoàng thượng sao?”

Bị người khác vạch trần, Nghiêm tài nhân tức giận quát mắng.

“Ngươi đang chất vấn ta sao? Ngươi đừng quên thân phận của mình! Một Lương nhân cỏn con lại dám nói với ta như vậy? Phản rồi phải không! Ngươi quỳ xuống cho ta!”


Thiệu lương nhân cũng không biện minh, cứ thế quỳ xuống giữa đường, cúi thấp đầu.

Cung nữ Bảo Phúc tức giận nhưng không dám lên tiếng, cũng quỳ xuống.

Nghiêm tài nhân nhìn chủ tớ quỳ trước mặt mình, cơn giận trong lòng cũng lắng xuống.

Có mưu mô hơn nữa thì đã sao? Vẫn chỉ là một Lương nhân, bảo ả quỳ thì vẫn phải quỳ!

Nghiêm tài nhân đắc ý, nhưng trong lòng rất rõ mình mới vào cung, chưa có được chỗ đứng vững chắc, không thể giày vò người khác quá mức, đành khoác lên mình dáng vẻ nghiêm túc trầm tư.

“Thiệu lương nhân ăn nói vô lễ, cố ý đụng chạm ta, hôm nay phạt ngươi quỳ ở đây một canh giờ, hy vọng ngươi tự kiểm điểm, về sau không tái phạm, ngươi đã nhớ chưa?”

Thiệu lương nhân c.ắn môi dưới, rưng rưng nước mắt đáp “Muội nhớ rồi.”

Nghiêm tài nhân đắc ý dẫn cung nữ của mình rời đi.

Bỏ lại Thiệu lương nhân và Bảo Phúc quỳ trên đường.

Tuy Nghiêm tài nhân chỉ là Tài nhân, nhưng cấp bậc lại cao hơn Lương nhân một bậc, nàng bắt Thiệu lương nhân quỳ, Thiệu lương nhân chỉ có thể quỳ.

Đây là khác biệt mà cấp bậc mang lại.

Hai tay Thiệu lương nhân nắm chặt vạt váy, nàng ghi nhớ nhục nhã hôm nay, sẽ có một ngày …

Cảnh tượng này trong ngự hoa viên bị Diêu tiệp dư tình cờ đi ngang nhìn thấy.

Diêu tiệp dư xoay người chạy đến chỗ Lý phi để chia sẻ miếng dưa này.

Bây giờ cả hai đều sống trong cung Cẩm Tú, nhưng Lý phi ở chính điện, còn Diêu tiệp dư ở trắc điện.

Hai người là bạn chơi bài, sống gần nhau nên rảnh rỗi thường đến nói chuyện.

Qua lại lâu dần cũng có chút tình bạn.

Lý phi vừa ăn hạt dưa vừa cười.


“Giả vờ ngã, giả vờ đáng thương, đều là tàn tích của ta ngày xưa.”

Diêu tiệp dư “Ta thấy ngoại hình của Thiệu lương nhân không bằng Nghiêm tài nhân, nhưng đầu óc mưu mô của nàng ta tốt hơn Nghiêm tài nhân.”

Lý phi nhổ vỏ hạt dưa “Lợi hại hơn thì đã sao? Muội thấy Cảnh phi lợi hại không? Nàng ta ở trong cung lâu như vậy, Hoàng thượng có từng để mắt tới nàng ta chưa?”

Diêu tiệp dư không nói nên lời.

Lý phi “Cuối cùng ta cũng nhìn rõ rồi, Hoàng thượng là người thiên vị, chỉ cần ngài ấy thiên vị người nào, dù người đó làm gì thì cũng là chuyện tốt, còn những người khác đều là không khí, ngài ấy vốn không nhìn lấy một lần.”

Diêu tiệp dư giật mình “Tỷ nhỏ tiếng thôi, mấy lời này không được nói bậy, lỡ bị người khác nghe thấy tỷ nói xấu Hoàng thượng, chắc chắn tỷ sẽ bị phạt đó.”

Lý phi bĩu môi, không nói nữa.

Diêu tiệp dư đắn đo mãi, nhưng vẫn nói nhỏ những gì đè nén trong lòng.

“Tỷ cảm thấy Hoàng thượng thật lòng với Quý phi không? Trong cung rất nhiều người nói, sở dĩ Hoàng thượng sủng ái Quý phi là vì nàng hơi giống Tiêu trắc phi.”

Lý phi nhớ đến khuôn mặt của Nam Phượng công chúa, trong lòng đủ loại cảm xúc dâng lên.

Khuôn mặt đó có phần giống với Tiêu trắc phi.

Nàng vốn tưởng mình hận Tiêu trắc phi đến tận xương tủy, sau khi trải qua việc của Thải Vân, nàng chịu đả kích lớn, nhưng Tiêu trắc phi đã an ủi nàng.

Sau đó, bọn họ chơi bài cùng nhau, tụ tập nói chuyện, quan hệ không thể nói là tốt nhưng vẫn tàm tạm.

Mãi đến khi Tiêu trắc phi đi rồi, Lý phi mới chợt nhận ra trong cung thiếu vắng một người hoạt bát như vậy, cuộc sống nhàm chán hơn rất nhiều.


Bình luận

Truyện đang đọc