QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG


Triệu mỹ nhân căn bản không dám xem nhiều, cuống quít nói: "Tỷ tỷ khách khí quá, muội cũng có trang sức, không cần tỷ tỷ phải phí phạm như vậy."
"Muội ấy, chính là lá gan quá nhỏ, không hiểu ở hậu cung này, người gan lớn sẽ được ăn no còn kẻ nhát gan sẽ chết đói.

Muội nếu muốn được sống thoả mãn, phải nỗ lực đi tranh đoạt, nếu không tranh không đoạt, cũng sẽ bị người ta đạp xuống đất, bị giày xéo lên mà thôi."
Lý trắc phi vừa nói, một bên tùy tiện cầm lấy một chiếc trâm phỉ thúy khảm hình con bướm, gài vào giữa búi tóc của Triệu mỹ nhân.
Triệu mỹ nhân tức khắc cảm thấy đầu mình như nặng thêm một cân.
Nàng định đem kim trâm bỏ xuống.
Lý trắc phi ngăn lại động tác của nàng: "Đừng lộn xộn, cứ như vậy đi, trông rất đẹp, nếu là Thái Tử nhìn thấy muội trong bộ dạng này, khẳng định sẽ động tâm."

Nghe được lời này, Triệu mỹ nhân động tác ngưng trệ.
Chỉ cần là nữ nhân gả tiến Đông Cung thì sẽ đều ngưỡng mộ Thái Tử, huống chi Thái Tử tướng mạo xuất chúng như vậy, càng khiến người khác rung động.
Triệu mỹ nhân cũng không ngoại lệ.
Nàng khi lần đầu nhìn thấy Thái Tử đệ, cũng đã lập tức động tâm với nam nhân thanh lãnh cao ngạo này.
Chỉ tiếc, Thái Tử chưa bao giờ chú ý tới nàng.
Nghĩ đến đây, Triệu mỹ nhân trong lòng nổi lên chút mất mát.
Lý trắc phi liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, thân mật mà nói: "Muội muội ngốc, thích thì phải tranh thủ, mỗi ngày ngồi trong cung sẽ không chờ được Thái Tử đâu.

Muội nhìn xem Tiêu lương đệ, nàng vì muốn được Thái Tử chú ý, thậm chí rõ như ban ngày nhào lên ôm lấy đùi Thái Tử, muội nhìn nàng ta hiện giờ được vô vàn sủng ái, là nhờ nàng ta nghĩ mọi cách tiếp cận đó."
Triệu mỹ nhân cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Muội không có lớn mật như vậy, muội không dám."
"Việc này thì có cái gì mà không dám? Muội chỉ cần đi ra ngoài, khẳng định sẽ được Thái Tử chú ý."
Triệu mỹ nhân vẫn lắc đầu: "Muội với nàng ấy không giống nhau, nàng là nữ nhi phủ tướng quân, không sợ đắc tội với người khác.

Nhưng muội chỉ là nữ nhi của thất phẩm trường sử, muội nếu chọc giận Thái Tử, sẽ không ai có thể che chở muội."
"Ta có thể che chở muội."

Triệu mỹ nhân sửng sốt, nhìn về phía Lý trắc phi, ánh mắt tràn ngập hoang mang cùng hoài nghi.
Ở trong ấn tượng của nàng, Lý trắc phi không phải là loại người sẽ vô duyên vô cớ che chở người khác.
Có một sự thật rằng, sống trong hậu cung, trước nay đều sẽ không có loại người vô duyên vô cớ quan tâm, suy nghĩ vì người khác.
Lý trắc phi biết chỉ dựa vào lời nói không thể đả động đối phương, nàng gỡ xuống vòng ngọc trên cổ tay.
"Đây là di vật của tổ mẫu ta, ta ngày ngày đều đem nó mang trên người, là trang sức ta yêu quý nhất, hiện tại đem nó tặng cho muội, về sau chúng ta như tỷ muội ruột thịt, vô luận muội gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ giúp muội."
Triệu mỹ nhân nhìn vòng ngọc thanh thấu trước mặt, ngây ngẩn cả người.
Nàng không nghĩ tới Lý trắc phi sẽ đưa đồ quan trọng như vậy cho nàng, chẳng lẽ Lý trắc phi là thật sự muốn giúp nàng? Nhưng vì cái gì chứ?
Lý trắc phi kéo lấy tay phải Triệu mỹ nhân, đeo vòng ngọc vào.
Vòng ngọc sáng trong khiến nước da của Triệu mỹ nhân càng thêm trắng nõn.
Lý trắc phi cười tán thưởng: "Quả thật là mỹ ngọc xứng mỹ nhân!"
Triệu mỹ nhân nhìn vòng ngọc trên cổ tay, đầu óc còn có chút hoảng hốt: "Tỷ tỷ vì sao lại giúp muội?"

"Ta nếu là nói xem muội thuận mắt, cảm thấy hai ta thực có duyên, khẳng định muội sẽ không tin.

Nếu ta đã nhận muội làm muội muội, ta cũng sẽ không nói những lời giả dối đó, ta sở dĩ giúp muội, là muốn cho muội tranh sủng với Tiêu lương đệ, ta không trông cậy vào muội có thể đoạt lấy toàn bộ sự sủng ái của Thái Tử từ Tiêu lương đệ, ta chỉ cần muội có thể phân tán bớt sự sủng ái đó thôi.

Vốn dĩ việc này không cần phải muội đi làm, nhưng ta hiện tại bị bệnh, không thể khoẻ nhanh được, chỉ có thể nhờ muội giúp ta cái này thôi.

Muội muội, muội hẳn cũng không muốn nhìn Thái Tử bị Tiêu lương đệ độc chiếm đúng không?".


Bình luận

Truyện đang đọc