Bạc Vĩnh Cơ không mời được Thẩm Thanh Ngọc, nhưng Lâm Mai Chi tự sát và động thái của Thẩm Thanh Ngọc vẫn treo ở trên mạng, nhiệt độ không giảm, người xem trò cười nhà họ Bạc chỉ nhiều không ít.
Bạc Minh Thành khó chơi, đối với danh tiếng nhà họ Bạc đã mất cũng không để ý
Nhưng Bạc Minh Thành không để ý, Bạc Vĩnh Cơ lại không thể không để ý.
Nói cho cùng, đây hết thảy đều là chị em nhà họ Lâm làm ra.
Nếu như không phải Lâm Mai Phương vu oan Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không ly hôn cùng Bạc Minh Thành; bây giờ còn cùng cô em gái kia của cô ta ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, xem ra hai chị em nhà họ Lâm thật sự không coi nhà họ Bạc bọn họ ra gì!
Bạc Vĩnh Cơ bình tĩnh lại, biết chuyện Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc phục hôn không gấp được, nhưng chỉ cần hai chị em nhà họ Lâm vẫn còn, trò cười nhà họ Bạc không xong.
Nghĩ tới những thứ này, ông ta trực tiếp để Bách Gia Tính chuẩn bị xe, tự mình đi một chuyến đến bệnh viện Lâm Mai Chi ở.
Buổi sáng Lâm Mai Phương mất hứng mà về từ chỗ Thẩm Thanh Ngọc, cái gì cũng không mò được không nói, còn bị Thẩm Thanh Ngọc vạch trần.
Bây giờ chuyện trên mạng liên quan tới Lâm Mai Chi nói dối vu oan Thẩm Thanh Ngọc nhiệt độ đầu tăng không giảm, Lâm Mai Phương gả vào nhà họ Bạc năm năm, biết rõ Bạc Vĩnh Cơ người này sĩ diện nhất, nếu như vấn đề này còn như thế không yên tĩnh xuống dưới, vậy khả năng Lâm Mai Chi gả vào nhà họ Bạc càng thêm không còn khả năng.
Không thể không nói, Lâm Mai Phương rất hiểu rõ ông cụ Bạc.
Không phải sao, Bạc Vĩnh Cơ mang theo Bách Gia Tính tới rồi?
Lúc nhìn thấy ông cụ Bạc, cả người Lâm Mai Phương đều cứng lại rồi, nhưng rất nhanh cô ta kịp phản ứng: "Ông nội, tại sao ông cũng tới vậy?"
Bạc Vĩnh Cơ nghiêng qua nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng: "Tôi không gánh vác nổi một tiếng ông nội này của cô."
Nụ cười trên mặt Lâm Mai Phương cứng lại, cô ta nhìn thoáng qua Lâm Mai Chi trên giường bệnh: "Mai Chi, đây là ông cụ Bạc."
"Ông cụ, xin chào."
Lâm Mai Chi vừa đứng dậy, mặt nhíu lại, hình như hơi đau đớn.
Loại khổ nhục kế này, lúc còn trẻ ông cụ Bạc đã gặp nhiều.
Bây giờ lớn tuổi, nhìn thấy Lâm Mai Chi diễn, ánh mắt ông ta cũng không nháy một cái: "Tôi cũng không tính là người ngoài, cũng không cần phải đóng kịch trước mặt tôi."
Ông cụ Bạc vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Mai Chi càng thêm kì lạ.
Tốt xấu Lâm Mai Phương cũng ở nhà họ Bạc năm năm rồi, xem xét điệu bộ này của Bạc Vĩnh Cơ là biết mục đích hôm nay ông ta tới không đơn giản.
Lâm Mai Phương Tâm tâm thần bất định, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm bộ mình xem không hiểu gì: "Ông cụ, cháu nghe Minh Thành nói tối hôm qua ông vào bệnh viện, Mai Chi không có gì đáng ngại, chỉ nhất thời nghĩ quẩn làm việc ngốc."
Ông cụ Bạc phất tay: "Những lí do thoái thác này hai người để cho người khác nghe đi, cô nói đúng, tối hôm qua tôi vừa mới vào bệnh viện, thân thể còn chưa khôi phục lại, cho nên không nói nhảm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói ngắn gọn.
Hôm nay tôi tới mục đích rất đơn giản, tôi nghĩ ai người thông minh như vậy, cũng phải đoán được tôi đến chuyến này là vì sao."
Ông cụ Bạc nói xong, dừng một chút, nhìn thoáng qua Lâm Mai Phương, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lâm Mai Chi: "Lúc trước đã nói xong, hai chị em các người, chỉ có thể có một người gả vào nhà họ Bạc chúng tôi.
Mặc dù tuổi tôi lớn, nhưng còn chưa tới tuổi ngu ngốc của người già, những chuyện này tôi đều nhớ rõ.
Nhưng tôi thấy các người tuổi còn trẻ, ngược lại trí nhớ không hề tốt, ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, đơn giản là cô hai Lâm muốn gả cho Minh Thành."
"Nhưng hôm nay, tôi cũng nói rõ tại đây, cô muốn tiến vào cửa nhà họ Bạc chúng tôi, trừ phi tôi tắt thở, không thì nhà họ Bạc chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cô gả vào!"
Ông cụ Bạc nói xong, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bách Gia Tính, trên tay Bách Gia Tính cầm thẻ chuẩn bị xong từ sớm để ở trên mặt bàn.
Ông cụ Bạc nhìn Lâm Mai Phương: "Cô là người thông minh, nơi này có năm ngàn vạn, đủ em gái cô sống một thời gian rồi.
Thức thời một chút, nếu hai người nhận lấy số tiền kia, vậy nhà họ Bạc chúng tôi sẽ nhận con dâu cả như cô."
Bạc Vĩnh Cơ nói xong, đứng dậy rời đi..