THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ tới Bạc Minh Thành lại nhắc chuyện này, càng không nghĩ tới anh lấy thái độ như vậy để hỏi cô.

Chắc chắn anh cảm thấy cô từng thích anh là chuyện cười, bao gồm những chuyện đã làm trước kia, Thẩm Thanh Ngọc đều cảm thấy vô cùng hối hận.

Đúng vậy, cô đã hối hận.

Lúc còn nhỏ, thích một người là thuần túy và thật lòng.

Lúc ấy cô cũng chỉ ôm lấy tấm lòng sâu sắc, muốn ghi chép lại kế hoạch của mình.


Năm đó Thẩm Thanh Ngọc vẽ “Chỉ có tôi biết” chỉ mới mười lăm tuổi, sau khi học xong tiện tay vẽ bậy, cô cũng chỉ muốn ghi chép thanh xuân ngây thơ của mình lúc ấy chân thật và chân thành nhất.

Nhưng mà ghi chép chân thành tha thiết như vậy, bây giờ lại thành châm chọc và nhục nhã lớn nhất của Bạc Minh Thành đối với cô.

Cho tới bây giờ Thẩm Thanh Ngọc chưa tức giận như vậy, nếu như hôm nay trường hợp này không phải tiệc tối ở nhà họ Từ, nếu như không phải ở đây nhiều người quen như vậy, cô tuyệt đối sẽ không xoay người rời đi dễ dàng như thế!
Trần Ánh Nguyệt vừa ghi chép một đống lớn "Tài liệu dữ dội" trở về, vừa lúc đụng phải Thẩm Thanh Ngọc.

"Tiểu Ngũ, cậu nói đúng, quả nhiên trong nhà vệ sinh mãi mãi cũng là nơi đặc sắc nhất của phụ nữ, cậu không biết đâu tớ… "
Trần Ánh Nguyệt nói đến một nửa mới phát hiện Thẩm Thanh Ngọc không thích hợp.

Cô ấy ngơ ngác một chút, nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc không có bất kỳ ý cười nào: "Cậu sao vậy, Tiểu Ngũ?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Trần Ánh Nguyệt, trên mặt hờ hững thêm vài phần, cũng khôi phục chút lý trí: "Tớ muốn trở về."
Trần Ánh Nguyệt tới vốn chính là muốn đi cùng Thẩm Thanh Ngọc, Lâm Thành có nhiều người không có ý tốt đối với Thẩm Thanh Ngọc như vậy, tất nhiên cô ấy phải đi cùng.

Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc muốn trở về, tất nhiên Trần Ánh Nguyệt không có ý kiến.

Chỉ là vừa nãy còn rất tốt, còn xem trò hay đặc sắc như vậy, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc không vui, Trần Ánh Nguyệt biết trong thời gian này nhất định là có người không có mắt đắc tội Thẩm Thanh Ngọc.

Trần Ánh Nguyệt nhíu mày: "Có phải Bạc Minh Thành lại nói gì với cậu hay không?"

Nghe được ba chữ "Bạc Minh Thành", Thẩm Thanh Ngọc vô thức nhíu mày.

Thẩm Thanh Ngọc mím môi, mở miệng nói: "Anh ta nói, “Chỉ có tôi biết” là tớ vẽ ra."
"Thằng đàn ông chó này!"
Trần Ánh Nguyệt trực tiếp bùng lên lửa giận, Bạc Minh Thành nói gì không được, nhất định phải nhắc “Chỉ có tôi biết”.

Trần Ánh Nguyệt làm bạn thân của Thẩm Thanh Ngọc, đương nhiên biết “Chỉ có tôi biết” là do Thẩm Thanh Ngọc vẽ, hơn nữa lúc trước nguyên hình nam chính xác thực là tham chiếu từ Bạc Minh Thành, trong quyển manga ngắn ba mươi chương, cũng là toàn bộ tâm tình thầm mến thời cấp hai của Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc làm nhiều như vậy vì Bạc Minh Thành, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới sẽ được báo đáp, cô vẫn luôn biết là mình đơn phương mặt dày mày dạn, từng cố nỗ lực si tình cũng được, cô biết rõ đây đều là mình đơn phương mong muốn.

Cho nên sau ly hôn, cô cực lực khắc chế mình chưa từng trách móc.

Tình cảm là không có đúng sai, Bạc Minh Thành không thích cô, Thẩm Thanh Ngọc vẫn luôn không trách mình.


Trần Ánh Nguyệt cũng bởi vì Thẩm Thanh Ngọc mà vẫn chịu đựng, nhưng hôm nay, cô ấy thật sự không nhịn được.

Đúng lúc Phó Ngọc Hải cách đó không xa đi tới, Trần Ánh Nguyệt trực tiếp dẫn theo Thẩm Thanh Ngọc đi qua: "Cậu Phó, không phải anh rất ưa Tiểu Ngũ sao? Tâm trạng cậu ấy không tốt, anh dẫn cậu ấy rời đi đi."
Nghe được lời này của Trần Ánh Nguyệt, Thẩm Thanh Ngọc đưa tay kéo cô ấy: "Cậu muốn làm gì?"
"Không có gì, tớ muốn tô thêm màu cho thằng chó kia xem!"
Thẩm Thanh Ngọc lôi kéo Trần Ánh Nguyệt, không để cô ấy đi: "Trường hợp này, động tĩnh quá lớn, mất mặt lắm."
"Vậy cậu để anh ta bắt nạt cậu thế?"
Trần Ánh Nguyệt vừa dứt lời, Phó Ngọc Hải ở bên cạnh không mở miệng đột nhiên hỏi một câu: "Ai bắt nạt em rồi?".


Bình luận

Truyện đang đọc