THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Tiếng động trong phòng làm việc rất lớn, Bách Gia Tính ở bên ngoài nghe rõ mười mươi.

Tất nhiên Tần Minh Tú đi lên theo Bạc Minh Thành cũng nghe thấy những lời vừa rồi của Bạc Vĩnh Cơ.

Bách Gia Tính không có quyền bảo Tần Minh Tú rời đi, lúc đầu Tần Minh Tú bảo ở cửa đợi, bà ấy có vài lời muốn nói với Bạc Minh Thành.

Lúc đầu trong phòng làm việc không có động tĩnh gì, Bách Gia Tính cũng không ngờ sẽ ầm ĩ lớn như vậy, thế nên không khuyên Tần Minh Tú rời đi.

Nhưng không ngờ, chỉ vài phút mà bên trong đã cãi nhau.

Có điều, nói một cách chính xác thì phải là ông cụ Bạc đang mắng Bạc Minh Thành mới đúng.


Người lớn mắng người nhỏ, thực ra cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng điều khá lúng túng đó là ông cụ Bạc lại nhắc đến chuyện Bạc Nhật Nhã với người phụ nữ bên ngoài kia.

Tần Minh Tú là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Bạc Nhật Nhã, bây giờ ở bên ngoài nghe những lời này, nghĩ cũng biết lúng túng cỡ nào.

Rõ ràng lúc này ông cụ Bạc vô cùng tức giận, Bách Gia Tính cũng không dám gõ cửa, chỉ có thể đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc.

Tần Minh Tú kết hôn với Bạc Nhật Nhã nhiều năm như vậy, sớm đã hết tình cảm với Bạc Nhật Nhã rồi, nghe thấy người phụ nữ bên ngoài có thai với Bạc Nhật Nhã, bà ấy cũng chẳng có cảm giác gì.

Nhưng nghe ông cụ Bạc nói sau này chưa chắc sẽ giao nhà họ Bạc cho Bạc Minh Thành, sắc mặt Tần Minh Tú lập tức trắng bệch.

Nói thế nào thì năm đó nhà họ Tần cũng là dòng họ lớn, năm đó bà ấy kết hôn với Bạc Nhật Nhã xem như là hạ mình rồi.

Mặc dù mười mấy năm qua nhà họ Tần đã không bằng trước đây nữa, nhưng lạc đà có gầy thì vẫn lớn hơn ngựa.

Tần Minh Tú có thể nhịn việc Bạc Nhật Nhã luôn gái gú bên ngoài, không phải chỉ vì tính cách của bà ấy nhu nhược.

Bà ấy biết đời này mình cứ thế này rồi, nhưng tương lai của con trai và con gái vẫn còn dài, bà ấy chỉ muốn một ngày chưa rời khỏi nhà họ Bạc này thì mọi thứ của nhà họ Bạc đều là của con trai con gái bà ấy.

Nhưng bây giờ ông cụ Bạc lại nói không hẳn, sắc mặt Tần Minh Tú có thể tốt được sao.


Tần Minh Tú nhìn Bách Gia Tính: “Thư ký Bách, bố biết người phụ nữ kia mang thai khi nào vậy?”
Bách Gia Tính nhìn Tần Minh Tú, vô cùng lúng túng nói: “Ông cụ cũng mới biết chưa lâu.

Bà yên tâm, những lời ông cụ nói chẳng qua là dọa cậu chủ thôi, thương cho roi cho vọt, ông cụ cũng muốn để cậu hai sớm nhìn rõ lòng mình nên mới nói những lời nhẫn tâm như vậy.


Ông ta an ủi qua loa vài câu, nhưng Tần Minh Tú không nói gì nữa, hai người đứng ngoài cửa, Bách Gia Tính nhìn cửa phòng làm việc, chỉ hi vọng Bạc Minh Thành và Bạc Vĩnh Cơ ở bên trong nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.

Bạc Vĩnh Cơ nói xong, ngồi đó thở hổn hển.

Bạc Minh Thành thất thần một lúc, một lúc sau anh nhìn Bạc Vĩnh Cơ: “Vi Quang và mọi thứ của nhà họ Bạc đều là một tay ông nội gầy dựng, ông thích cho ai cháu cũng không có ý kiến.

Nhưng chuyện của Thẩm Thanh Ngọc, cháu hi vọng ông đừng tự làm theo ý mình nữa.



Anh lạnh lùng nói xong, sau đó đứng dậy dứt khoát rời đi khiến Bạc Vĩnh Cơ tức đến nỗi lên tăng xông.

Bạc Minh Thành mở cửa, thấy Bách Gia Tính và Tần Minh Tú ở ngoài cửa, anh cau mày, mặt không cảm xúc lướt qua hai người đi ra ngoài.

Bách Gia Tính lo lắng Bạc Vĩnh Cơ cao huyết áp, vội đi vào trong thì thấy ông cụ bạc thật sự bị chọc giận đến nỗi cao huyết áp, ông ta biến sắc, vội lấy thuốc hạ huyết áp đút cho Bạc Vĩnh Cơ.

Tần Minh Tú đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn Bạc Vĩnh Cơ nằm bò trên bàn làm việc ở bên trong, nghĩ đến những lời ông ta nói, không ngờ người trước giờ luôn yếu đuối lại lóe lên một suy nghĩ u ám.

Nhưng ngay sau đó, Bạc Vĩnh Cơ uống thuốc xong, thấy bà ấy đứng ở cửa, ánh mắt đục ngầu đột nhiên trở nên rõ ràng.

Tần Minh Tú bị nhìn mà chột dạ, vội xoay người đuổi theo Bạc Minh Thành: “Minh Thành, đợi đã, mẹ muốn nói với con vài câu!”.


Bình luận

Truyện đang đọc