Thẩm Thanh Ngọc đã lớn như vậy, ngoại trừ Thẩm Quốc Vinh, đây là lần đầu tiên cô được người khác phái đút đồ ăn.
Nếu như nói những người khác, trong lòng cô sẽ không có chút gợn sóng nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác người nọ là Phó Ngọc Hải.
Đôi mắt màu nâu đậm, có ánh sáng chiếu vào, cặp mắt đào hoa sâu thẳm lốm đốm lãng mạn và thần bí, khiến người ta muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Ai mà chịu nổi.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ có thể nghiêng ánh mắt đi, há miệng cắn một miếng thịt viên.
Trong phòng bệnh bệnh viện trời tối người yên, hành vi cho ăn thế này thật sự là mập mờ, mặc dù không có người khác ở bên cạnh nhìn, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Ngọc có hơi không được tự nhiên.
Để sớm thoát khỏi không được tự nhiên, từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc ăn gì cũng từng miếng nhỏ lập tức cắn nốt nửa viên thịt còn dư lại vào trong miệng rồi.
Phó Ngọc Hải cong môi, hình như cười: "Xem ra em cũng đói bụng."
Thẩm Thanh Ngọc muốn mở miệng giải thích một chút, nhưng trong miệng còn nhai hơn nửa viên thịt kia, nói gì cũng lộ ra giống như đang giảo biện.
Được rồi, dứt khoát không nói.
"Còn một viên."
Phó Ngọc Hải đưa tay vặn một chai nước khoáng ra đưa cho Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc do dự một chút, vẫn nhận lấy.
Ăn đến hơi gấp, lại làm bị nghẹn.
Thẩm Thanh Ngọc uống hết mấy ngụm nước, ăn luôn viên thịt cuối cùng vào.
Phó Ngọc Hải ném xiên không vào thùng rác, tiếp tục cúi đầu ăn của mình.
Anh ta nói là đói bụng, nhưng Thẩm Thanh Ngọc nhìn dáng vẻ anh đang ăn gì đó, không nhìn ra là đói bụng chút nào.
Động tác nuốt chậm rãi không nói, ăn còn từ tốn, không khác cô ngày xưa ăn gì cũng cắn một miếng nhỏ vào trong miệng.
Thẩm Thanh Ngọc đậy nắp chai nước khoáng, hơi nhíu mày lại: "Không phải cậu Phó nói đói bụng sao?"
"Đúng vậy."
Anh ta lên tiếng, lại ngẩng đầu nhìn cô, sau đó như hiểu Thẩm Thanh Ngọc là có ý gì, Phó Ngọc Hải cong môi, cặp mắt đào hoa vừa lười biếng lại tùy ý: "Khi đói bụng mới ăn chậm, không sẽ tổn thương dạ dày."
"..."
Nói cũng rất đúng.
Thẩm Thanh Ngọc không nói gì nữa, cầm điện thoại di động nghĩ xem có cần để Phó Ngọc Lam phái xe tới không.
Đang nghĩ ngợi, nước khoáng trên tay đột nhiên bị rút đi.
Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác, ngẩng đầu, Phó Ngọc Hải đã vặn ra nắp chai ngửa đầu uống.
Cô thấy hầu kết người đàn ông nhấp nhô bởi vì uống nước, môi đỏ bỗng nhúc nhích, mặt cảm thấy có chút nóng khó hiểu.
Nước này cô đã uống qua...!
Hình như Phó Ngọc Hải không có ý thức được điều này, Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể nhắc, sẽ chỉ lúng túng hơn.
Sau mười phút, cuối cùng cậu cả Phó đã ăn xong.
Thẩm Thanh Ngọc đứng lên: "Thư ký của tôi phái xe tới đón tôi rồi, cậu Phó ở khách sạn nào, tôi đưa anh trở về."
"À."
Phó Ngọc Hải lên tiếng, lập tức nói tên khách sạn: "Quang Hoa."
Khách sạn Quang Hoa cách bệnh viện cũng không coi là xa, Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta đi."
"Ừm."
Anh ta đáp xong nhấc chân đi theo cô ra phòng bệnh.
Hành lang ngoài phòng bệnh yên tĩnh, Thẩm Thanh Ngọc mang giày cao gót, sợ âm thanh lớn, cố gắng thả chậm lại bước chân, đi cũng hơi chậm.
Thang máy không lớn chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Thanh Ngọc đứng ở phía trước, Phó Ngọc Hải đứng ở sau lưng cô.
Khi thang máy xuống lầu một, đột nhiên Phó Ngọc Hải sau lưng mở miệng: "Vì sao em lại tin tôi?"
Thẩm Thanh Ngọc đi ra thang máy, quay đầu nhìn về phía cô, hơi nhíu mày lại: "Chú Phó đã nói với bố tôi rồi."
Ngược lại Phó Ngọc Hải không nghĩ đến đáp án này, anh ta nhẹ chậc một tiếng, biểu cảm trên mặt hình như vui vẻ hơn rất nhiều.
Hai người đi ra cao ốc đã thấy xe Phó Ngọc Lam phái tới, lái xe xuống xe mở cửa: "Cô Thẩm, cậu Phó."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, nhấc chân lên xe: "Đi đến Quang Hoa trước."
"Được rồi, cô Thẩm.".