Nửa giờ sau, đồ đặt ở ngoài đã đến.
Thẩm Thanh Ngọc đặt túi lên bàn ăn, quay đầu nhìn Phó Ngọc Hải trên ghế sô pha.
Anh ta ngủ rất say, lúc chuông cửa vang lên cũng không thèm thức dậy.
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày, nhấc chân đi tới ghế sô pha: "Cậu Phó?"
Không có phản hồi.
Cô vòng qua ghế sô pha, đi thẳng đến chỗ Phó Ngọc Hải, giơ tay đẩy nhẹ bả vai của anh ta: "Phó Ngọc Hải?"
Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay ôm ngang hông.
Một giây tiếp theo, cả người Thẩm Thanh Ngọc đã nằm gọn trong vòng tay của Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc chống tay lên người anh ta, cách một lớp áo sơ mi mỏng, cô vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.
Thẩm Thanh Ngọc rụt tay lại theo bản năng, nhưng không có bàn tay chống đỡ, cô lập tức ngã thẳng lên người Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải vừa tỉnh dậy, đôi mắt hoa đào vẫn còn chút ngái ngủ, mơ màng nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn: "Xin lỗi, tôi tưởng mình đang nằm mơ.
"
Anh ta vừa nói vừa buông lỏng tay, day huyệt thái dương.
Thầm Thanh Ngọc đứng thẳng dậy khỏi ghế sô pha, lùi lại hai bước, hắng giọng: "Đồ ăn về rồi.
"
"Được.
"
Phó Ngọc Hải vừa thức dậy, bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, xoay người đi tới bàn ăn.
Cô mới vừa nhấc túi thức ăn lên, Phó Ngọc Hải đã đi tới sau lưng, cầm lấy nó.
"Để tôi.
"
Phó Ngọc Hải vừa cởi nút thắt trên túi vừa nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này, em không cần động tay tới.
"
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: "Anh đối với con gái đều chu đáo như vậy sao?"
Nghe được câu nói của cô, Phó Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi nói không phải, em sẽ tin sao?"
Phó Ngọc Hải nhìn cô, ý cười trong đôi mắt hoa đào vơi đi một ít, vẻ nghiêm túc đột ngột khiến Thẩm Thanh Ngọc không dám trả lời.
Thẩm Thanh Ngọc cong môi, không trả lời câu hỏi của anh ta, cầm lấy bát cháo hải sản do Phó Ngọc Hải bưng tới.
Phó Ngọc Hải nhướng mày, nhưng cũng không hỏi tiếp.
Đột nhiên, hai người không ai nói gì thêm, căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Thẩm Thanh Ngọc ăn không thấy ngon miệng, mới ăn được hai phần ba bát cháo đã không nuốt trôi nữa.
Ngược lại, Phó Ngọc Hải ăn rất ngon, thấy cô dừng lại, anh ta liếc cô một cái: "Không ăn nữa sao?"
"Ừ.
"
Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, nhìn thời gian trên điện thoại.
Chớp mắt một cái, đã qua hai giờ.
Phó Ngọc Hải uống một ngụm nước rồi nhìn cô: "Em không khỏe à?"
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: "Tôi ăn không thấy ngon miệng.
"
"À.
"
Anh ta đáp lại, sau đó ăn hết phần thức ăn còn lại.
Thấy anh ta ăn xong, Thẩm Thanh Ngọc không khách sáo nói: "Cậu Phó ăn no chưa?"
Phó Ngọc Hải cười như không cười, nhìn cô: "Sao vậy, muốn ra lệnh đuổi khách à?"
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Không còn sớm nữa.
"
"Đúng vậy.
"
Anh ta nói, đặt cốc nước trong tay xuống: "Nhưng tôi vẫn còn một việc phải làm.
"
"Việc gì?"
"Em sẽ không nối lại tình xưa với Bạc Minh Thành chứ?"
Thẩm Thanh Ngọc hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Cậu Phó nghĩ sao?"
Phó Ngọc Hải không trả lời câu hỏi của cô, đột nhiên thò tay vào túi lấy ra một hộp trang sức, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: "Quà đi công tác.
"
Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt một cái, không nhận: "Vô công bất thụ lộc.
"
"Vậy cứ coi là quà xin lỗi của tôi.
"
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Thanh Ngọc hơi khó hiểu: "Anh làm gì mà phải xin lỗi tôi?"
"Vừa rồi cũng tính là tôi xúc phạm em.
"
Anh ta đang nói đến chuyện lúc tỉnh dậy trên ghế sô pha, Thẩm Thanh Ngọc hiếm khi thấy quẫn bách: "Không biết không có tội.
"
Phó Ngọc Hải nhìn cô mỉm cười: "Được rồi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.
"
Anh ta nói rồi đứng dậy, đi về phía cửa ra vào.
Thẩm Thanh Ngọc cũng đứng dậy đi theo anh ta ra cửa, đứng đó nhìn anh ta rời đi: "Cậu Phó, không tiễn.
"
Phó Ngọc Hải vẫy tay, nhanh chóng đi vào trong hành lang, đúng lúc Thẩm Thanh Ngọc chuẩn bị đóng cửa, anh ta đột nhiên quay lại: "Thẩm Thanh Ngọc.
"
Anh ta dùng ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy nhìn cô: "Nếu như năm năm trước, người đêm đó không phải Bạc Minh Thành, em có còn gả cho anh ta không?".