THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN

Chương 410

Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy bản thân mình như một đao phủ, cầm đao lên muốn chặt đứt tình cảm nhiều năm nay của anh ta đối với mình.

Nói thật thì có chút không nhẫn tâm.

“Thẩm Thanh Ngọc, tôi biết em muốn nói gì, nhưng mà tôi đã vượt qua nhiều năm như vậy rồi, em cảm thấy chỉ vài câu nói của em thôi thì tôi có thể từ bỏ chuyện này sao?”

Anh ta đột nhiên giơ tay vuốt nhẹ tóc trên gò má cô ra sau tai rồi mới buông tay xuống, giúp cô tháo dây an toàn: “Được rồi, không còn sớm nữa, quay về nghỉ ngơi đi, cô Thẩm”

Anh ta nhìn cô, trong đáy mắt từ đầu đến cuối đều mang ý cười.

Đôi mày của Thẩm Thanh Ngọc khế nhúc nhích, cuối cùng vẫn nói ra những lời tàn nhân rồi mở cửa xe bước xuống.

Sau khi xuống xe, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy bản thân mình vô cùng quyết đoán, cô không thích rắc rối, còn Phó Ngọc Hải là một người đàn ông sống giữa trăm hoa đua nở, đã được định là mang theo một đống rắc rối, lần này là Trần Nguyên Thảo, không biết chừng lần sau sẽ xuất hiện thêm một Lý Nguyên Thảo.

Nhưng lời của Dung Lam Lê khiến cho nhận thức của cô về Phó Ngọc Hải hoàn toàn thay đổi, đột nhiên cô phát hiện cả người Phó Ngọc Hải đều là bí mật, bí mật đối với cô.

€ó lẽ là con người đều có tính tò mò, Thẩm Thanh Ngọc không được coi là một người có tính tò mò rất mạnh, nhưng chuyện liên quan đến mình thì cũng không khống chế được.

Vả lại, không thể phủ nhận, ở chung với Phó Ngọc Hải rất là nhẹ nhàng, thậm chí cô có thể dễ dàng quên đi mình là một người phụ nữ 27 tuổi thất bại trong hôn nhân.

Nếu như không có chuyện của Trần Nguyên Thảo, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy cho dù mình và Phó Ngọc Hải không thể thành người yêu thì làm bạn bè cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng bây giờ, giữa cô và Phó Ngọc Hải, rõ ràng là con đường “Bạn bè” này đã bị chặn lại rồi.

Anh ta cũng không để cô chọn con đường này.

Tình cảm 11 năm của anh ta với cô gần như đã đánh sập bức tường bên ngoài trái tim cô rồi, nghiêm túc tính thì cô thích Bạc Minh Thành cũng 11 năm rồi.

Cô biết rõ sự đau khổ của việc yêu mà không có được, may.

là cô đã nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xích rồi, nhưng rõ ràng là Phó Ngọc Hải lại không muốn ra.

Ôi, con người mà, luôn phải đụng Nam tường rồi mới chịu quay đầu.

Tiếng thang máy mở ra, Thẩm Thanh Ngọc thu lại mạch suy nghĩ của mình, nhấc chân bước ra.

Còn Phó Ngọc Hải dưới lầu, chỉ khi thấy được căn phòng mà lòng anh ta nhung nhớ ấy sáng đèn, thì mới thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi.

Chuyện của Trần Nguyên Thảo không hề đơn giản, anh ta vân phải tiếp tục điều tra.

Cùng lúc này, trong bệnh viện tư nhân Kinh Khê, trong phòng VỊP cuối lầu sáu.

Ông cụ Bạc được đưa vào bệnh viện đêm qua, giờ đây đang ngồi trên giường bệnh, tuy rằng ông ta mặc quần áo bệnh nhân, nhưng trên mặt lại không giống như một người bệnh chút nào.

Bạc Minh Thành vừa bước vào thì nhìn thấy ông cụ Bạc đang ngồi trên giường bệnh, nhíu mày: “Ông nội.”

“Minh Thành, cháu đến rồi, ngồi đi.”

Bách Gia Tính ngồi bên cạnh rót cho Bạc Minh Thành một ly nước, Bạc Minh Thành phẩy tay từ chối, Bách Gia Tính đặt ly nước trên tủ bên cạnh, lập tức đóng cửa đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc