Chương 529
Vết đỏ bằng đốt ngón tay trên gương mặt Phó Ngọc Hải khiến cho gương mặt anh còn hấp dẫn hơn ngày thường.
Tim Thẩm Thanh Ngọc đập rất nhanh, cánh tay giơ lên hơi run: “Trên mặt anh có dính một chút.”
Mày của Phó Ngọc Hải khẽ động, giơ tay sờ lên mặt, nhìn thấy vết son trên đầu ngón tay thì nhất thời hiểu ra: “Tôi có thể dùng nhà vệ sinh của em một lát không?”
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: “Không sao, anh cứ tự nhiên.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc không ở đây được nữa, quay người về phòng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nhìn mình trong gương, lớp trang điểm trên mặt vẫn còn tinh tế, thật ra là không nhìn ra được mặt cô đang đỏ.
Thẩm Thanh Ngọc thu lại tầm mắt, đi ra mở cửa phòng.
“Có việc.”
“Sao vậy?”
Phó Ngọc Hải bước vào trong một bước, Thẩm Thanh Ngọc vô thức lùi về sau.
“Tuy biết em sẽ tức giận nhưng rất xin lỗi, tôi vẫn không kìm được.”
Anh nói xong, nâng cằm Thẩm Thanh Ngọc lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi đó.
Môi của người đàn ông rơi xuống mang theo hơi thở của Phó Ngọc Hải, nhất thời, đầu óc của Thẩm Thanh Ngọc trống rỗng, đợi khi cô hoàn hồn lại giơ tay đẩy anh ra thì tay của Phó Ngọc Hải đã giữ chặt lấy tay cô trước.
Khi đối mạnh với sức mạnh tuyệt đối, nam nữ khác xa nhau.
Thẩm Thanh Ngọc bị anh ép vào tường, đôi chân bị anh tì vào, đôi tay bị anh giữ lấy, cô không phản kháng được.
Anh ngậm môi cô như đang thưởng thức, đến đến đi đi, không tiến không lùi.
Phó Ngọc Hải lưu luyến trên môi cô một chút, chỉ vài giây sau, anh buông cô ra.
Chỉ là người vẫn còn ở trước mặt cô, cúi đầu tì vào trán cô, nhìn cô vô tội và đáng thương: “Xin lỗi, Thẩm Thanh Ngọc.”
Lòng bàn tay Thẩm Thanh Ngọc đã đổ mồ hôi, tim bên ngực trái đập liên hồi.
Hơi thở Phó Ngọc Hải nóng như thiêu đốt, phả vào mặt cô, hai tai của Thẩm Thanh Ngọc đỏ lên.
Cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại: “Cút.”
“Được.”
Phó Ngọc Hải còn muốn giơ tay sờ mặt Thẩm Thanh Ngọc nhưng lần này anh kìm lại được.
Con người có lúc không nên tham lam quá.
Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, Phó Ngọc Hải đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình Thẩm Thanh Ngọc.
Hồi lâu sau, Thẩm Thanh Ngọc mới từ từ mở mắt.
Cô sững sờ nhìn bức tường đối diện, nhớ lại nụ hôn vừa nãy, không kìm được mà giơ tay sờ lên môi mình, khi ngón tay chạm vào môi còn run lên một chút.