THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Nhưng trên thực tế, Thẩm Thanh Ngọc cũng không kìm được nước mắt.

Cô thật sự không phải người đa sầu đa cảm, số lần khóc từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc đầu ly hôn với Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc cũng chưa từng khóc, mà câu này của Phó Ngọc Hải lại khiến cô phải bật khóc.

Trong thời gian ba năm gả cho Bạc Minh Thành ấy, thái độ của nhà họ Bạc và Bạc Minh Thành đối với cô khiến một khoảng thời gian rất dài sau khi cô ly hôn với Bạc Minh Thành, lúc nửa đêm mơ lại, Thẩm Thanh Ngọc đều sẽ nghi ngờ bản thân.

Cô không biết mình đã làm gì sai, cũng không biết mình không tốt chỗ nào, càng nghĩ càng không hiểu một thiếu niên ấm áp tốt bụng Bạc Minh Thành thuở ban đầu lại bạc bẽo lạnh nhạt với cô suốt ba năm ấy.

Tối qua lúc Bạc Minh Thành nói thích cô, cảm giác đầu tiên của Thẩm Thanh Ngọc là thì ra anh cũng sẽ thích cô.

Yêu thích thuở niên thiếu xen lẫn tỉnh táo lúc hiện tại, những mâu thuẫn xảy ra sau khi say rượu vào tối qua bị đánh tan trong thoáng chốc.

Con người có thể phạm sai lầm, nhưng không thể trở lại.


Cô đã từng mắc sai lầm nên, ba năm ấy đáng đời cô.

Nếu cô quay trở lại, vậy sau này cô thật sự đáng chết.

Một chiếc máy bay bay ngang ngoài cửa sổ, Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo lại, giơ tay lau nước mắt, gấp miếng ghi chú kia lại.

Đây là một trong những món quà tuyệt nhất cô nhận được.

Cuộc sống đâu chỉ có mỗi tình yêu, còn có công việc và gia đình.

Tối đó cảm giác ngà say xộc lên đầu Thẩm Thanh Ngọc không tỉnh táo lắm nên mới mâu thuẫn và đấu tranh, bây giờ tỉnh táo lại rồi, cô rất rõ bản thân muốn gì, cũng vô cùng kiên quyết, mình sẽ không ở cạnh Bạc Minh Thành lần nữa.

Thẩm Thanh Ngọc có vài dự án trên trăm triệu, cô cảm thấy tranh thủ kiếm tiền vẫn hay hơn yêu thích buồn cười kia của Bạc Minh Thành.

Mấy dự án này hoàn thành thuận lợi thì sau khi hoàn thành, mỗi ngày Vạn Tượng sẽ có khoản thu mấy triệu.


Chậc, nghĩ nghĩ đã vui vẻ.

"Cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy tiếng gõ cửa mới ngẩng đầu, giơ tay vò vò cổ mình: "Vào đi thư ký Phó."
Phó Ngọc Lam nghe cô nói vậy mới bước vào, nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, đặt thứ trên tay lên mặt bàn: "Cô Thẩm, đây là video của Trần Nguyên Thảo hôm đó."
Thẩm Thanh Ngọc không thích để điểm yếu trên tay người khác, cô thích nắm thóp người khác.

Để đề phòng, cô bảo Phó Ngọc Lam cho người trang bị camera ở khách sạn, quay mấy video kia của Trần Nguyên Thảo lại.

Thẩm Thanh Ngọc không rình trộm chuyện giường chiếu của người khác: "Em giữ đi, nói không chừng có lúc cần."
Phó Ngọc Lam gật đầu, cất usb kia vào, nhưng vẫn chưa đi: "Cô Thẩm, còn một chuyện nữa."
Thẩm Thanh Ngọc thấy cô ấy muốn nói lại ngừng, không khỏi nở nụ cười: "Sao, thư ký Phó cũng có chuyện không dám nói à?"
Phó Ngọc Lam lắc đầu, không phải cô ấy không dám nói, mà cô ấy không biết nói thế nào: "Em nhận được một tin, hình như ông cụ Bạc đi Nam Thành, mang theo quà chuẩn bị gặp ông Thẩm bà Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe Phó Ngọc Lam nói vậy đã hiểu ngay: "Ông ta thích gặp thì gặp, bố mẹ chị sẽ không đồng ý."
Bạc Vĩnh Cơ nghĩ ai ai cũng sĩ diện như ông ta sao?
Phó Ngọc Lam gật đầu, chuyện này thật sự rất bực mình, nhưng nhà học Bạc cũng không phải gia đình bình thường, Bạc Vĩnh Cơ muốn gặp bố mẹ Thẩm Thanh Ngọc, cũng không dễ ngăn cản.

Nụ cười trên Thẩm Thanh Ngọc nhạt đi, cô xoay bút, nghĩ thế nào có thể khiến lão già thối nát Bạch Vĩnh Cơ khiến người ta buồn nôn kia cũng phải buồn nôn..


Bình luận

Truyện đang đọc