Đương nhiên Bạc Vĩnh Cơ nghe ra được sự trào phúng trong lời Lương Thanh Hà, nhưng ông ta nghe ra thì sao?
Bây giờ nhà họ Bạc muốn cưới Thẩm Thanh Ngọc, ông ta chỉ có thể tỏ ra yếu thế.
Bạc Vĩnh Cơ cười cười, giả vờ không hiểu: "Bà Thẩm nói không sai.
Nên chẳng phải tôi đến để đề nghị kết thông gia sao?"
"Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, không biết lễ tiết, nhưng mấy người lớn như chúng ta không thể không hiểu chuyện được! Người trẻ tuổi đầy sức sống, không nén nổi tình cảm chúng ta đều hiểu, tôi không trách móc bọn họ, với lại đây cũng là lỗi của Minh Thành, là đàn ông lại không bảo vệ tốt Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng bây giờ chuyện đã truyền ra ngoài đồi, hai nhà chúng ta đều là nhân vật có máu mặt, tôi nghĩ rằng vẫn nên làm xong thủ tục sớm một chút."
"Thế này, người khác nhìn vào cũng sẽ nói hai vợ chồng bọn họ âu yếm, không có mấy tin đồn vô căn cứ khó nghe như thế nữa.
Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm, hai người nói xem có đúng không?
Lão già thối nát này!
Lương Thanh Hà mắng thầm một câu, nếu không phải kiêng nể mặt mũi hai nhà, bà ấy đã mắng người rồi.
Sắc mặt Thẩm Quốc Vinh cũng không tốt, câu này của Bạc Vĩnh Cơ nghe có vẻ muốn tốt cho Thẩm Thanh Ngọc, nhưng khiến người ta nghe vào không thoải mái.
Xã hội bây giờ phóng khoáng như vậy, đừng nói Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành không quay lại với nhau, dù là quay lại với nhau thật, nam nữ yêu đương là chuyện bình thường, sao lão già này lại nói như thể nam điếm nữ trộm vậy!
"Ông Bạc, ông nói vậy tôi không đồng ý lắm.
Hai người Thẩm Thanh Ngọc và cậu hai nhà họ Bạc thế nào, đoán chừng chỉ có hai người họ biết, chúng ta là người lớn, vẫn nên hạn chế nhúng tay vào chuyện lớn cả đời bọn họ thì hơn.
Tôi biết ý tốt của ông, nhưng ý kiến của người trẻ lớn hơn, nếu lòng tốt mà làm hư chuyện thì tốt sức lại chẳng có kết quả tốt."
Sắc mặt Bạc Vĩnh Cơ cứng đờ: "Tổng giám đốc Thẩm nói vậy không sai, nhưng không giấu hai người, Minh Thành thật sự rất thích Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc cũng thích Minh Thành.
Con cái gia đình như chúng ta, kết hôn không dễ dàng gì, gặp được người yêu cũng khó, tôi cũng muốn được bế cháu sớm."
"Tôi hiểu tôi hiểu! Người là bố mẹ như chúng ta đều như vậy, nhưng chuyện này, tôi và vợ tôi không quản Thẩm Thanh Ngọc, nó thích thế nào cũng được, chỉ cần tốt với con bé, và con bé thích thì chúng tôi đều ủng hộ."
Bạc Vĩnh Cơ cũng biết chuyện mình đến đề nghị kết thông gia không thể thành công dễ dàng được, Thẩm Quốc Vinh lạc đề, ông ta cũng không tiếp tục nữa: "Tổng giám đốc Thẩm nói đúng, chuyện lập gia đình vẫn phải chọn người đối xử tốt với mình, vậy từng ngày trôi qua mới giống cuộc sống."
Thẩm Quốc Vinh xuôi theo lời Bạc Vĩnh Cơ nói lảng đi, hai người nói tới nói lui nói sang chuyện khác.
Lúc Bạc Vĩnh Cơ rời khỏi nhà họ Thẩm đã hơn tám giờ tối.
Bạc Vĩnh Cơ vừa đi, sắc mặt hai người Lương Thanh Hà và Thẩm Quốc Vinh chợt lạnh đi.
"Nhà họ Bạc này chơi trò gì đây?
Trước thì ức hiếp Tiểu Ngũ của tôi, giờ còn có mặt mũi đến đòi kết thông gia, xùy! Còn sính lễ với cả bồi thường! Ai mà thèm!"
Lương Thanh Hà tức tối, Thẩm Quốc Vinh cũng không kém gì: "Lão già này thật sự vì lợi ích, cái gì cũng dám làm!"
Hôm nay ông ấy cũng xem như được mở rộng tầm mắt, Bạc Vĩnh Cơ trước kia muốn đè đầu cưỡi cổ, giờ hai người là ông ấy và Lương Thanh Hà nói không ít câu trào phúng, ông ta vẫn có thể cười đối phó.
Không thể không nói, ông cụ Bạc này tàn nhẫn lên thì cũng tàn nhẫn với bản thân nhất.
Ông ta tàn nhẫn với bản thân thì thôi, sao còn muốn khiến người khác thấy ghét?.