THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Thẩm Thanh Ngọc đang mang thai, đứa bé là của Bạc Minh Thành.

Ngay sau khi chuyện này lộ ra, toàn bộ giới thượng lưu ở Lâm Thành đều sôi sục.

Châu Du Dân nghe được chuyện này không khỏi hít vào một hơi, nghĩ nếu buổi sáng Bạc Minh Thành phủ nhận thì người khác sẽ khó chịu.

Thế là vừa họp xong, Châu Du Dân trực tiếp lái xe đến Vi Quang chặn người.

Bạc Minh Thành trở lại nhà họ Bạc vào buổi trưa, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây, nhưng anh không ngờ Bạc Vĩnh Cơ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tầm mắt anh rơi vào chiếc điện thoại di động, thấy một dòng giật tít "Đã xác định, đứa bé trong bụng cô Thẩm là của cậu hai Bạc!", khuôn mặt anh tối sầm lại.


Châu Du Dân lúc này đã tìm đến nơi, Bạc Minh Thành nhìn anh ta, đôi mắt đen đầy lạnh lùng: "Tâm trạng của tôi đang không tốt, tốt nhất cậu đừng chọc vào.".


Châu Du Dân tặc lưỡi, không xem lời anh nói ra gì: "Minh Thành, cậu có coi tôi là bạn không? Đứa bé rõ ràng là của cậu, vậy mà cậu lại nói không liên quan gì đến mình? Cậu không muốn bản thân phải cái mang danh người đàn ông cặn bã, không muốn chịu trách nhiệm, đúng không?"
Châu Du Dân vừa nói, vừa đi tới bên cạnh bàn làm việc của Bạc Minh Thành, ngồi xuống ghế.

Sau khi ngồi xuống, anh ta mới nhìn thấy sắc mặt vô cùng đáng sợ của Bạc Minh Thành.

Nhìn vào đôi mắt đen kia, Châu Du Dân ngẩn ra một lúc: "Chuyện này...!cũng là chuyện tốt mà, sao nhìn mặt cậu giống như đứa bé không phải của cậu vậy?"
Bạc Minh Thành ngẩng đầu nhìn Châu Du Dân, trong đôi mắt đen không hề có cảm xúc, Châu Du Dân bị anh ta làm cho lạnh cả sống lưng, không dám lảm nhảm nữa: "Chuyện trên mạng thật thật giả giả, tôi cũng chỉ tò mò thôi, cậu đừng giận, đừng giận! À, tôi nhớ ra mình có hẹn, không quấy rầy cậu tăng ca nữa, tôi đi đây!"
Châu Du Dân nói xong, vội vàng đẩy ghế đứng dậy rời đi.

Rất nhanh, tiếng đóng cửa vang lên, phòng làm việc rộng lớn giờ chỉ còn một mình Bạc Minh Thành.

Anh nhìn ra cửa, một lúc lâu sau, lấy một điếu xì gà từ ngăn kéo bên cạnh ra, cúi đầu châm lửa.

Bầu trời bên ngoài tối đen, trong phòng làm việc ngoại trừ ánh lửa phát ra từ điếu xì gà thì không còn bất cứ tia sáng nào nữa.

Lúc Lâm Nam Vũ đẩy cửa đi vào, bị một mảnh tối thui như mực làm cho kinh ngạc, nghĩ là Bạc Minh Thành đã về, nên đi tới bật đèn.


Ánh đèn sáng trắng chiếu rọi toàn bộ phòng làm việc, Lâm Nam Vũ nhìn thấy Bạc Minh Thành ngồi trên ghế, người đàn ông đang cúi đầu, quanh thân tản ra khí lạnh.

Lâm Nam Vũ run tay: "Tổng giám đốc Bạc, xin lỗi, tôi tưởng anh về rồi."
Bạc Minh Thành nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, không nói gì, sau đó cầm lấy chìa khóa xe và điện thoại bên cạnh, trực tiếp đứng lên rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi ra khỏi Vi Quang, Bạc Minh Thành lên xe, lái thẳng đến căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc.

Trước tám giờ, dưới lầu căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn rất nhiều chỗ đậu xe trống.

Bạc Minh Thành dừng xe, nhưng không xuống xe ngay lập tức, chỉ hạ cửa xe xuống, liếc nhìn ra bên ngoài.

Một chiếc xe thể thao màu lam dừng bên cạnh xe anh, người xuống xe là Trần Ánh Nguyệt, bạn tốt của Thẩm Thanh Ngọc.

Bạc Minh Thành điều tra Trần Ánh Nguyệt thì biết cô ấy giống với Thẩm Thanh Ngọc, đều là con gái nhà giàu, hai người quen biết đã được hơn hai mươi năm, thân nhau như chị em ruột.


Sau khi Trần Ánh Nguyệt xuống xe thì đi thẳng vào căn hộ, không để ý đến chiếc xe đậu ngay sát cô ấy là xe của anh.

Bạc Minh Thành thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại đang rung liên tục bên cạnh nhưng không hề bấm nút trả lời.

Hai chữ "Ông nội" hiện lên trên màn hình, Bạc Minh Thành chẳng cần nghe điện thoại cũng đoán ra được những gì ông ta muốn nói.

Bạc Minh Thành cảm thấy Bạc Vĩnh Cơ nghĩ Thẩm Thanh Ngọc là kẻ ngu nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy, còn tin chắc rằng Thẩm Thanh Ngọc sẽ tái hôn với anh.

Thật là nực cười, nói không chừng, lúc này Thẩm Thanh Ngọc đã biết hết những việc ông ta làm rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc