THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN


Ông cụ Bạc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trước sau chỉ năm phút, phòng bệnh còn lại hai chị em Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương.

"Chị, chúng ta phải làm sao?"
Đầu óc Lâm Mai Phương cũng rối bời, cô ta nhìn tấm thẻ trên mặt bàn.

Năm ngàn vạn đối với nhà họ Bạc mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông, ông già muốn đuổi các cô đi, nhưng lại không nỡ bỏ tiền.

Lâm Mai Phương cũng biết, Lâm Mai Chi muốn gả vào nhà họ Bạc, chỉ sợ còn khó hơn lên trời!
Câu nói sau cùng của ông cụ Bạc cũng đủ ác độc.

Nếu như các cô khăng khăng như thế, Lâm Mai Phương cô sẽ không dính được vào chút ánh sáng của nhà họ Bạc, nhưng các cô thức thời, an phận xuống, Lâm Mai Phương cô còn có thể treo danh hiệu mợ cả nhà họ Bạc.


Lâm Mai Phương muốn Lâm Mai Chi gả vào nhà họ Bạc, cũng chỉ vì mình cũng có thể theo về nhà họ Bạc.

Nhưng hôm nay Lâm Mai Chi không gả vào nhà họ Bạc được, nhà họ Bạc vẫn nhận con dâu cả là cô ta, Lâm Mai Phương hơi dao động.

"Chị!"
Đang lúc Lâm Mai Phương chuẩn bị mở miệng bảo Lâm Mai Chi lấy tiền buông tha, đột nhiên Lâm Mai Chi lớn tiếng gọi cô ta một câu.

Lâm Mai Phương giật mình, ngẩng đầu đối đầu ánh mắt Lâm Mai Chi, cô ta hơi chột dạ: "Mai Chi, em nghe chị nói, ông già này..."
"Chị, em biết chị đang suy nghĩ gì! Có phải chị đang nghĩ đến, em gả vào nhà họ Bạc là chuyện không thể nào, so với toi công còn không bằng giữ lại danh hiệu mợ cả nhà họ Bạc đúng không? Thế nhưng chị đừng quên, anh rể đã chết, xem như chị treo danh hiệu mợ cả nhà họ Bạc thì có ích lợi gì, một phân một hào nhà họ Bạc, chị có dùng được không?"
Suy nghĩ trong lòng Lâm Mai Phương Tâm bị em gái ruột vạch trần, có hơi thẹn quá hoá giận: "Vậy em nói, còn có thể có cách nào? Em cũng đừng quên, nhà họ Bạc muốn bóp chết chúng ta, dễ dàng giống như bóp chết một con kiến! Chẳng lẽ em còn muốn được đưa ra nước ngoài sao?"
Lâm Mai Chi thu tức giận vừa rồi: "Chị, ông cụ Bạc tới tìm chúng ta, chị không cảm thấy, xem như là một cơ hội sao?"
Lâm Mai Phương nhíu mày: "Em có ý gì?"
Lâm Mai Chi cúi người dán bên tai Lâm Mai Phương, nhẹ nói vài câu.

Lâm Mai Phương nghe xong, hơi chần chờ: "Thế này có thể chứ?"
"Chị yên tâm, tuyệt đối có thể!"
Lâm Mai Phương cắn răng: "Được, hiện tại cũng không có cách tốt hơn!"
Hai chị em lại thấp giọng thương lượng kế hoạch tiếp theo.


Một bên khác.

Sau một cuộc họp, tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc đã hoàn toàn khôi phục lại.

So với người không quan trọng, đấu thầu mảnh đất ngày mai, mới là quan trọng nhất: "Bên Từ Việt Quốc có động tĩnh gì không?"
Mảnh đất kia, Từ Việt Quốc là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thẩm Thanh Ngọc, cô đã để Phó Ngọc Lam nhìn chằm chằm bên Từ Việt Quốc từ lâu.

Nghe được lời này của Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Lam tóm tắt một lần chuyện bên Từ Việt Quốc: "...!Trước mắt cũng không có gì khác lạ."
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu: "Chị đã biết."
Trở về văn phòng, Thẩm Thanh Ngọc lại xem hai phần văn bản tài liệu khẩn cấp, cô mới thu dọn đồ đạc rời khỏi Vạn Tượng.

Thẩm Thanh Ngọc đi ra công ty mới phát hiện bắt đầu mưa, ngược lại văn phòng có chuẩn bị dù che mưa, chỉ là cô lười lên trên lấy, mưa bên ngoài rơi xuống cũng không lớn, Thẩm Thanh Ngọc lôi kéo áo khoác trên người, dự định bọc áo khoác đến ven đường đón xe.

"Không thương tiếc mình như thế à?"
Thẩm Thanh Ngọc vừa đi ra, một cây dù màu đen chắn trên đỉnh đầu mình, bên tai là giọng nam quen thuộc, cô quay đầu, đối đầu cặp mắt đào hoa đang mỉm cười.


Thẩm Thanh Ngọc ngượng ngùng nở nụ cười: "Nơi đó có một chiếc xe taxi đang ngừng, tôi chạy tới lên xe chỉ tốn bảy tám giây, mưa không xối đến."
Cô vừa dứt lời, xe taxi dừng ở ven đường bị người ta ngồi lên.

Phó Ngọc Hải chậc một tiếng: "Vậy bây giờ thì sao?"
Mặt mày Thẩm Thanh Ngọc khẽ động: "Hiện tại cũng chỉ có thể phiền cậu Phó."
Cây dù Phó Ngọc Hải cầm trên tay nhét vào tay Thẩm Thanh Ngọc: "Chờ tôi lái xe tới."
Anh ta nói xong, người đã đi vào trong làn mưa bụi.

Thẩm Thanh Ngọc chống cây dù anh ta đưa, trên cán dù còn có nhiệt độ của đối phương, cô cảm thấy phỏng tay khó hiểu, vội vàng nắm tay xê dịch xuống dưới, tránh đi sự ấm áp kia..


Bình luận

Truyện đang đọc